Ai cũng chửi Dung ngu ngốc khi nhận lời yêu Bình, anh chàng đào mỏ được bọc bên ngoài bởi lớp vỏ thư sinh nho nhã. Nhưng mặc kệ cho mọi người nói gì Dung vẫn cứ yêu Bình một cách vô điều kiện, đơn giản yêu là yêu thôi, cần gì phải để ý lời nói của người ngoài.
So với gia đình Dung thì nhà Bình thấp kém hơn hẳn; trong khi bố mẹ Dung làm quan chức cấp cao còn bố mẹ Bình thì buôn bán lặt vặt với cửa hàng xôi gia truyền. Dung quen Bình cũng bởi thói quen nghiện ăn xôi ở nhà anh, nếu như là người Sài Gòn chính gốc, không ai là không biết đến cửa hàng xôi nổi tiếng 3 đời này. Cũng chính bởi muốn gìn giữ bí quyết của dòng họ mà bố mẹ Bình nhất quyết không làm thêm công việc nào khác ngoài bán xôi.
Yêu Bình, Dung không bao giờ tỏ ra mình là lá ngọc cành vàng, cô rất thân thiện hòa đồng với mọi người trong nhà anh. Khi rảnh rỗi cô còn đến phụ giúp bố mẹ anh nữa. Nhìn thấy sự tâm huyết của bố mẹ Bình mỗi buổi sáng dậy từ rất sớm để đồ xôi, cẩn thận lựa từng hạt đậu, thịt thà, giò chả...mà Dung cảm thấy quý bố mẹ anh hơn; dù họ không phải những người giàu có nhưng lại rất giàu tình người.
Yêu Bình, Dung chăm anh còn hơn mẹ chăm con; cô sắm sửa cho anh từng cái áo, quần con, đến những sản phẩm chăm sóc da hằng ngày. Cũng chỉ vì muốn anh trở nên đẹp hơn trong mắt bạn bè cô. Nhìn Bình ngày càng đẹp trai, trắng trẻo, bạn bè Dung đã cảnh báo cô không nên vì Bình quá, không kẻo có ngày anh phụ lòng cô thì đau khổ lắm đấy.
Rồi không ít người bĩu môi, tỏ thái độ ra mặt khi nhìn thấy Dung cứ như một bảo mẫu của Bình. Cô thiếu nước lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ nữa thôi. Nhưng đáp lại tình cảm của Dung thì Bình lại không được như vậy.
Từ hồi yêu Dung đến giờ, số lần anh mua quà tặng bạn gái đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí đến ngày lễ ngày tết anh còn quên nữa. Đối với Dung, Bình chưa bao giờ tỏ thái độ săn đón hay nịnh nọt bạn gái. Thái độ của anh đôi lúc hững hờ khiến Dung rất khó chịu mặc dù anh cũng chẳng yêu ai khác. Chỉ có mình cô biết, là bởi vì anh tự ti về gia đình mình không được bằng gia đình cô. Yêu cô anh chịu nhiều điều tiếng, nào là " đũa mốc mà chòi mâm son", " tham tiền", "ăn bám bạn gái"...
Thế rồi giữa 2 người bắt đầu xảy ra những trận cãi vã nhỏ, Dung ngày càng bực vì thái độ của Bình, có nói thì anh cũng không chịu sửa đổi. Dung cảm thấy khoảng cách giữa 2 người ngày càng xa dần, những tâm sự của cô Bình đã không còn để ý nữa; tình yêu như vậy liệu có bền hay không?
Nhưng lần này anh cần 1 số tiền khá lớn: 100 triệu. Dung giật mình tưởng mình đọc nhầm. Nhưng khi nghe Bình nói cần tiền có việc gấp thì cô cũng chả do dự nhiều mà cho anh mượn luôn.
Sau khi được Dung cho mượn tiền thì Bình cũng mất hút con mẹ hàng lươn luôn, vài ngày rồi cả tuần Bình không liên lạc với Dung dù chỉ 1 lần. Cho dù có thông cảm cho anh bao nhiêu thì cô cũng không chấp nhận được kiểu im lặng như vậy. Bạn bè lúc này chắc chắn với cô 100% là Bình đã lừa lấy tiền của cô rồi. Mỗi người 1 lời nói ra nói vào khiến Dung bật khóc, tiếc tiền thì ít mà giận anh thì nhiều. Dung không nghĩ là tình cảm mấy năm trời đối với anh lại không ý nghĩa gì cả.
Nghe lời bạn, Dung đến nhà Bình để tìm anh thì thấy quán xôi nhà anh đóng cửa cả tuần rồi, không ai biết gia đình anh đi đâu. Lúc này quá ức chế nên Dung đã nhắn tin chửi anh:
- Đồ khốn nạn, anh lừa tiền của tôi bây giờ anh chết ở đâu. Mãi 1 tiếng sau điện thoại của cô mới có hồi âm, anh chỉ nhắn vẻn vẹn vài chữ.
- Anh xin lỗi, anh nhất định sẽ trả hết tiền cho em.
Dung cười khẩy, đến bây giờ anh vẫn còn định lừa cô ư, có ai mà không liên lạc với người yêu cả tuần không, bây giờ lại còn vay tiền của cô rồi mất hút nữa. Kể từ ngày hôm đó trở đi, ngày nào Dung cũng đến trước cửa nhà anh đứng chờ. Cô tin chắc rằng bố mẹ anh không thể bỏ quán xôi này mà đi được; vậy thì lý do gì mà Bình lại đối xử với cô như thế, chắc chắn cô phải tìm ra lời giải thích rõ ràng.
Sau mấy ngày, cuối cùng Dũng cũng gặp được mẹ anh, lúc cô đến cũng vừa lúc mẹ Bình đang định đi đâu đó. Nhìn thấy cô, bác ấy vẫn nở nụ cười hiền hậu như ngày nào rồi mời Dung vào nhà. Nhìn khuôn mặt mẹ anh tiều tụy, đôi mắt thâm quầng buồn rầu, Dung đoán chắc nhà anh đang gặp phải chuyện gì đó. Cô không nhắc đến số tiền Bình nợ cô, mà khéo léo hỏi chuyện. Lúc đầu mẹ anh lắc đầu nói dối là gia đình về quê có việc, nhưng cô không tin và gặng hỏi mãi, thì bác gái mới bật khóc kể hết sự tình.
Bố của Bình bị ung thư gan từ lâu nhưng gia đình anh không muốn nói cho ai biết cả, cứ âm thầm chạy chữa như vậy; bây giờ bệnh tình của bác ngày càng đi xuống trầm trọng vì đến giai đoạn cuối. Tài sản trong nhà cũng bán hết rồi mà bố anh khó lòng qua khỏi; mấy tháng nay, Bình lao vào làm việc như điên dại để kiếm tiền chạy chữa cho bố. Số tiền anh vay Dung cũng là do bất đắc dĩ vì hôm đó anh không thể xoay ở đâu ra được nữa.
Dung nghe mẹ Bình kể mà nhòe nhoẹt nươc mắt, cô thương mẹ Bình như là mẹ ruột của mình vậy, nếu như cô biết chuyện cô đã có thể giúp được gia đình anh sớm hơn rồi. Vừa thương lại vừa giận Bình nữa, sao anh có thể coi cô như người ngoài mà giấu chuyện được, sĩ diện của anh lớn đến vậy sao.
Dung về nhà rút hết tiền tiết kiệm rồi quay lại đưa thêm cho mẹ Bình 100 triệu nữa lo chạy chữa cho bác trai, bác gái chỉ biết khóc cảm ơn và hứa danh dự sẽ nhanh chóng trả tiền sớm lại cho cô.
Dung theo bác gái vào bệnh viện chăm bác trai, Bình thì đi làm suốt tối mịt mới trở về bệnh viện. Rồi lại thay mẹ chăm bố cho bác gái nghỉ, sáng mai lại đi làm. Nhìn thấy Dung anh có chút giật mình, định nói gì đó nhưng Dung đã ngăn lại, việc bây giờ là lo cho bố anh thật tốt.
Thế mà chỉ 2 tháng sau, Bình đã mang tiền đến trả cho Dung, dù cô không hỏi nhưng anh đã đi làm quần quật, nhận hết công trình này công trình nọ. Cả mẹ của anh cũng góp vào để trả cho Dung. Nhìn thấy anh mang tiền đến, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương mà cô đau lòng quá:
- Em có hỏi tiền anh đâu, sao anh cứng đầu thế hả?
- Không phải, đây là tiền thưởng của anh, anh có rồi nên trả cho em luôn mà.
- Anh bán mạng đi làm để kiếm tiền giả người yêu. Anh vẫn coi em là người ngoài đúng không?
- Anh không coi em là người ngoài, anh làm việc là vì tương lai của chúng ta. Bao lâu nay anh vẫn luôn cố gắng thay đổi để xứng đáng với em hơn, để cho bạn bè em không nói anh đến với em vì tiền. Xin em hãy yên tâm, anh kiếm tiền bằng chính sức mình, để em tự hào có anh người yêu có chí tiến thủ và yêu em thật lòng nhé.
Dung không nói gì nữa mà khóc nức nở, cô biết lựa chọn của mình là không sai mà; cô tin tưởng ở anh, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô đến suốt cuộc đời này.