Lúc nào giữ được sự mộc mạc, chính là vui
cái gọi là bão phác chính là đề cập đến bảo trì nội tâm thuần hậu và chất phác.Cuộc sống này đức chẳng bao giờ mất đi, là trở về với trạng thái đơn thuần như một đứa trẻ vậy. Đức thường hằng mới được đầy đủ, hồi phục về trạng thái mộc mạc, thuần khiết nhất.
Đời người nếu có quá nhiều ham muốn, quá nhiều thứ muốn có cũng khiến bạn cảm thấy chẳng bao giờ là đủ cả. Thay vì để quá nhiều thứ làm dàn trải tâm trí của bạn thì hãy giới hạn rồi tập trung vào những thứ mà bạn thích nhất.
Thời thơ ấu hồn nhiên ngây thơ của chúng ta, không có bao nhiêu tri thức, kỹ năng. Không có giàu có và nổi tiếng, đương nhiên càng không có quyền thế, nhưng đó là thời gian vui vẻ, hạnh phúc và đáng nhớ.
Khi chúng ta nhớ lại tuổi thơ thì mọi thứ đều được hoài niệm lưu luyến. Chuyến tàu quay trở về tuổi thơ chính là chuyến tàu chẳng thể mua được.
Biết vui là đủ
Trên đời này chẳng có họa nào lớn bằng không biết đủ. Không có rủi ro nào bằng tham cầu. Chính vì sống không biết đủ nên mới đau khổ.
Hài lòng, biết đủ thì may mắn sẽ tự tìm đến, chính là cảm giác tự tại của bản thân mình. Nếu bạn sống không đủ thì ngoại lực bên ngoài cũng chẳng thể khích lệ được mình. Khi ta biết đủ thì mấy cũng thấy đủ, nhưng khi có một kho vàng mà thấy thiếu thì vẫn cứ thiếu. Cho nên đủ hay thiếu thì cũng từ tâm ta suy nghĩ mà ra và tiền cũng không phải là tất cả.
Mỗi chúng ta hãy cảm nhận những hạnh phúc mà mình có, hãy nhớ rằng nhà lầu xe hơi chưa chắc đã hạnh phúc.
Khi bạn cảm thấy thỏa mãn, ngoại lực lúc nào cũng không thể cản trở. Như chuyến tàu tuổi thơ, không thể dùng tiền để mua vé, mà chỉ có thể giữ gìn ký ức ở trong tâm. Trạng thái hạnh phúc này chỉ có thể giữ trong tâm.