Hôm nay là một ngày Sài Gòn mưa, ngồi một mình lặng lẽ, tôi chợt nhớ về khoảng thời gian này cách đây hơn hai năm. Tôi thương anh và tiến tới đám cưới với anh từ khi tuổi đời còn trẻ, chỉ mới 23. Anh là con nhà khá giả, ba mẹ và mọi người sống rất hòa thuận, yêu thương nhau. Tôi quen anh qua sự mai mối nhưng có khoảng thời gian hơn ba năm tìm hiểu và cưới, chúng tôi thương nhau thật. Cưới xong khoảng vài tháng, tôi dần hiểu ra sự xa cách thật lớn mỗi khi đêm về. Vợ chồng mới cưới có đôi khi mâu thuẫn nhỏ, lời qua tiếng lại nhưng không đến mức quá nghiêm trọng, vấn đề chính là anh và tôi sau khi cưới không thể quan hệ. Cứ đêm về anh lại lảng tránh tôi, đến bây giờ tôi cũng không biết anh bị đồng tính, bị lưỡng tính, bị bệnh… hay là anh đã quen người khác và không còn thương tôi.
Chỉ vì "chuyện ấy"...(Ảnh minh họa) |
Tôi từng hỏi anh lý do, nói nếu anh bị bệnh hãy nói để tôi cùng anh đi chữa, tôi vẫn sẽ ở bên anh. Tôi muốn có con, khát khao được làm mẹ, nhưng câu trả lời từ anh là sự bực bội và lý do duy nhất là anh bị stress. Tôi không phải người phụ nữ xấu, ngược lại được đánh giá ngoại hình ở mức khá, được ăn học dạy dỗ đàng hoàng theo nề nếp. Hồi đó ba anh gặp tôi trước, ba anh là giảng viên, cán bộ công chức về hưu, ông quý tôi nên muốn cho con trai gặp gỡ, thế rồi qua tìm hiểu chúng tôi đã thương nhau.
Giờ ngồi nơi đây, sau khi nếm trải nỗi đau đớn tột cùng, niềm đau đã nguôi ngoai theo thời gian và tôi hiểu rõ hơn ai hết sẽ chẳng bao giờ quên được nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tôi chọn cách chia tay anh khi vừa cưới, chịu đựng sự chê cười của bạn bè, người thân quen, một mình vật lộn với nỗi đau bệnh tật, không một lời thăm hỏi. Thời gian ấy là nỗi đau, sự nghi ngờ, tiếc nuối… ai cũng bảo tôi khờ dại khi yêu, tại sao lại không thử.. Mẹ anh từng nói khi chúng tôi đang tìm hiểu rằng sẽ không chấp nhận con dâu có bầu trước mới cưới.
Chia tay anh cũng khoảng hai năm, tôi hiểu ra nhiều điều, ban đầu có trách móc anh nhưng rồi suy nghĩ lại tôi không biết anh có bị bệnh hay không.Thật tâm tôi vẫn thương anh rất nhiều, hai năm qua không còn liên lạc với anh nữa, tôi vẫn mong anh sẽ là người đàn ông khỏe mạnh, lý do anh đưa ra không thể quan hệ với tôi là thật. Chúng tôi chia tay nhau lặng lẽ như thế, ngày ấy anh khóc thật nhiều, tôi cũng vậy, nhưng là vợ chồng mà không đúng nghĩa thì tôi không muốn giữ vỏ bọc ấy.
Tôi cũng không cần tiền vì gia đình anh giàu có, tôi đến với anh vì tình nghĩa, nếu không được nữa sẽ ra đi để giải thoát cho cả hai. Chúng tôi không ra toà vì chưa đăng ký kết hôn. Hồi đó do công việc rất bận nên chưa đăng ký chứ không phải do nghi ngờ mà không dám đăng ký, cũng không tranh chấp vì giữa chúng tôi chẳng có tài sản gì. Giờ đây tôi cũng nghe anh có bạn gái mới, là người quen giới thiệu cho ba của anh, bằng tuổi tôi và cũng mai mối như trước đây.
Tôi mừng thầm, mong rằng cô ấy yêu thương anh thật sự chứ không phải vì tài sản ba mẹ anh đang có và cô ấy cũng sẽ thay đổi được anh. Mọi người đều trách tôi khờ khạo, gia đình họ lừa dối gia đình tôi thôi, chẳng nhẽ một người đàn ông bình thường khỏe mạnh lại không thể quan hệ với vợ mình chỉ vì lý do cãi nhau là vô lý, rằng gia đình anh biết anh như vậy nên mới phải mai mối cho anh. Tôi chỉ xem đây như là một ngã rẽ của đời mình, không còn tự trách hay dằn vặt bản thân nữa. Không biết anh cùng ở trong thành phố này có nhớ tôi hay không dẫu gần hai năm qua chưa một lần gặp lại, nhưng tình nghĩa tôi vẫn mong anh luôn khỏe, luôn vui và hạnh phúc với tình yêu mới. Tôi cũng cố gắng sống cuộc sống riêng mình, dù biết vẫn còn khó khăn vất vả lắm.. Theo thời gian mọi chuyện sẽ qua, tôi tin anh đã rất thương yêu tôi, chúng tôi chia tay nhau khi cả hai vẫn còn tình cảm. Tình yêu sẽ khiến mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Đàn bà, hãy đi đến tận cùng của nỗi đau… (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi có cô bạn thân vừa mới bị bồ đá, dại dột uống ngay hai vỉ thuốc ngủ quyên sinh. |