33 tuổi, tôi lấy chồng được 5 năm. 5 năm làm dâu, tôi đã thấm thía nhiều câu nói “mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng”. Mẹ chồng- chưa bao giờ hỏi thăm tôi lấy một lần, ngay cả khi tôi mang bầu không ăn được, chân không buồn bước, người xanh như tàu lá chuối, hay khi tôi sinh nở, cơ thể yếu ớt, mệt mỏi, cũng chưa khi nào bà nấu giúp tôi một nồi cháo. Nhưng lại luôn miệng đòi hỏi tôi, nhắc nhở tôi, làm dâu, làm vợ thì phải như thế này, phải như thế kia. Phải có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ chồng, chồng và các anh em nhà chồng.
Nhà chồng tôi chỉ có mỗi chồng tôi là cháu đích tôn nên vợ chồng tôi phải ở nhà từ đường với mấy đám giỗ trong năm. Lo mỗi đám giỗ đâu có ít tiền. Số tiền dư khi tổ chức đám cưới, tôi đã dùng hết vào việc này rồi. Nhưng ngoài việc này ra thì chính cách đối xử của nhà chồng làm tôi bất mãn.
Đã bao nhiêu cái giỗ rồi, toàn bộ từ nấu nướng, dọn dẹp đều do tôi lo. Từ sáng sớm tôi đã phải đi chợ, mua thức ăn về chế biến. Dọn bàn cỗ, chạy bàn như vịt suốt ngày. Ai thiếu gì cũng kêu tên tôi. Xong hết rồi tôi lại phải dọn mâm bát xuống rửa một mình. Đang ngồi rửa bát, nghe tiếng mẹ chồng gọi: "L đâu, bê mâm xuống này", tôi lại tất tả lau tay đi bê mâm. Cô dì chị em họ không những không phụ tôi mà còn hỏi tôi bánh trái đâu để họ lấy phần về.
Ở quê tôi, khách đến ăn giỗ xong còn có một phần bánh trái đem về cho con cháu ở nhà. Tôi lại phải dừng tay đi chuẩn bị mấy chục bịch bánh trái cho họ. Xong rồi lại phải quay lại với đống chén bát. Khi tôi rửa xong, người mệt lả vì đói và mệt.
Thế mà khi lên ăn, thứ còn lại toàn là cơm thừa canh cặn. Cả nhà chồng lẫn chồng tôi đều không ai nhớ đến tôi cả. Khi cần thì gọi tên trên miệng, xong rồi lại chẳng hề biết tôi sống chết thế nào.
Đó là giỗ, còn ngày bình thường thì tôi quả thực cũng chẳng kém ô sin là mấy. Chồng nhức đầu, chóng mặt, mẹ chồng cuống cuồng nhắc tôi đi mua thuốc, cạo gió cho chồng. Trong khi tôi có ốm nằm bẹp ở nhà, bà vẫn nhắc nhở tôi dậy đi chợ, nấu cơm để chồng đi làm về sẵn có cơm ăn. Chứ tuyệt nhiên không nhắc nhở chồng hay tự tay nấu giúp tôi một bữa cơm. Chồng thương vợ vào bếp nấu thì mẹ chồng làm ầm lên như cháy nhà, trách cứ tôi vô ý thức, ỉ lại vào chồng.
Và 5 năm qua, để êm cửa êm nhà, để yên chuyện tôi vẫn làm vậy, nhưng trong lòng chưa lúc nào thấy vui. Vì yêu thương, đâu phải là dòng chảy một chiều, cứ cho đi mãi mà chẳng được nhận về điều gì khiến con người ta cảm thấy chán nản và những hy sinh của mình thật vô nghĩa.