Theo sử sách ghi lại, vào thời nhà Thanh ở vùng núi sâu tỉnh Yên Đài, Sơn Đông, Trung Quốc, một người đốn củi kể lại rằng, anh và những người dân quanh vùng này thường gặp một giống người rất nhỏ bé. Giống người này cao khoảng 40 cm, giống như một đứa trẻ rất nhỏ, có đầy đủ cả nam nữ già trẻ. Khi hoàng hôn, những người nhỏ bé này thường tập hợp lại thành các nhóm, mỗi nhóm khoảng từ 3 đến 5 người xuất hiện và chơi đùa, nhảy múa với nhau.
Tiếng nói của họ giống như tiếng người ta đang khóc nức nở nghẹn ngào, nghe không rõ được họ nói những gì. Những người nhỏ bé này thân thể rất nhẹ nhàng như chim, mỗi khi có người đến gần định bắt họ thì họ liền bỏ chạy nhanh như bay, đến mức người bình thường không sao đuổi kịp họ được. Không ai biết những người bé nhỏ này sống ở đâu.
Trong cuốn sách “Gu-li-vơ du ký” của nhà văn Jonathan Swift được người đọc đón nhận rất nồng nhiệt cũng có một chuyện rất thú vị kể rằng, trong một chuyến đi biển chàng thuỷ thủ Gu-li-vơ lạc vào một xứ sở kỳ lạ. Ở đó mỗi người dân cao chưa đến một gang tay, còn ngựa thì chỉ nhỉnh hơn con chuột một chút.
Ở Trung Quốc, vào triều nhà Thanh, học giả nổi tiếng Kỷ Hiểu Lam là một người rất được kính trọng. Ông làm quan tới chức Thượng thư bộ Lễ. Trong cuốn sách “Duyệt vi thảo đường bút ký” (nghĩa là “Xem qua những ghi chép trong lều cỏ của những ẩn sỹ”), ông có chép câu chuyện nói về người tí hon. Câu chuyện là miêu tả của một vị tướng quân.
Vị tướng quân này kể rằng, một hôm ông ta có đuổi theo mấy con chim trĩ tới tận vùng núi sâu, thì bỗng nhìn thấy trên vách núi cao và dốc hình như có người, ông bèn vượt qua hẻm núi tới xem xét. Ở độ cao cách mặt đất khoảng 15m - 17m, vị tướng quân này nhìn thấy một người cao khoảng 40cm, lông màu đen phủ đầy trên mặt và chân tay, trên thân khoác áo màu tía. Ngồi đối diện với người đó là một phụ nữ diện mạo xinh đẹp đang nướng thịt, dáng dấp như người Mông Cổ, khoác áo lông màu xanh lục.
Bên cạnh người phụ nữ này có 4, 5 người hầu hạ. Họ chỉ lớn bằng đứa trẻ, khi nhìn thấy người thì cười vui, nói thứ tiếng không phải là tiếng Mông Cổ mà cũng không phải là ngôn ngữ địa phương nào, mà nghe như tiếng chim hót, không ai hiểu được. Thấy họ như thế, vị tướng quân bèn tặng quà cho họ bằng một miếng thịt đùi của một con la. Nhưng cả họ đều khoát tay không nhận. Sau này, vị tướng quân cùng với đoàn người ngựa đi tìm lại chỗ đó, nhưng không tìm được.
Trong truyền thuyết cũng như sử sách của một số nước có ghi chép lại và mô tả rằng, cách đây khoảng 70.000 - 80.000 năm, trên trái đất tồn tại những người lùn chỉ cao từ 60cm tới 1m2, nặng chừng 30kg và có bộ não chỉ bằng 1/3 so với của chúng ta hiện nay. Theo sử liệu thì giống người lùn này sinh sống ở vùng núi cao âm u, có nhiều sương mù và họ thuộc giống người Hobbit. Hobbit có ba nhánh là người Harfoot, Stoor và Fallohide. Họ sống trong các hang động, có ngôn ngữ, gieo trồng thực vật, nhưng chủ yếu dựa vào việc săn bắn để sinh sống. Tới Kỷ thứ ba, một số người Hobbit đã di chuyển xuống chân núi, làm nhà đơn sơ bằng đá, gỗ và bắt đầu canh tác, chăn nuôi.
Tuổi thọ của người Hobbit rất cao, tới 130 tuổi. Sau khi xuống chân núi, họ bắt đầu hình thành quần thể và xã hội đơn giản như có dự trữ thức ăn, có lễ hội và tập tục tặng nhau quà cáp nhân dịp “lễ tết”. Nhà văn chuyên viết tiểu thuyết viễn tưởng J.R.R Tolkien đã dựa vào ghi chép lịch sử để viết bộ tiểu thuyết mang tên “The Lord Of The Rings” có mô tả về người Hobbit. Ông mô tả đây là giống người tý hon có tai nhọn, mặt choắt, tóc ngắn và xoăn, da vàng, bụng to, thường sinh sống ở các vùng núi Shire, Bree giữa Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ.
… Đến những bộ xương hoá thạch nhỏ xíu
Tuy nhiên, những câu chuyện về người tí hon cũng như giống người lùn Hobbit vẫn bị xem là “giả tưởng” cho đến trước khi các nhà khảo cổ Australia phát hiện những hài cốt ở vùng đảo Flores. Đó là vào năm 2003, trên đảo Flores (Indonesia), lần đầu tiên người ta tìm thấy xương hóa thạch của giống người lùn được đặt tên Homo floresiensis. Ngày 28/10/2004, một cuộc hội thảo chuyên đề về người Hobbit đã được tổ chức tại thành phố Sydney.
Nhà khảo cổ Peter Brown thuộc Trường Đại học New England của Australia nói: “Tôi rất kinh ngạc và mừng rỡ khi biết được thông tin này, bởi vì đây là bằng chứng về những người sống cách đây khoảng 80.000 năm mà tới nay mới được chứng minh. Đây sẽ là phát hiện lớn nhất về khảo cổ trong thế kỷ 21”.
Khi phát hiện ra hài cốt người Hobbit, nhiều nhà khảo cổ và nhân chủng học chưa tin, vì họ cho rằng con người khi mắc bệnh liên quan tới nội tiết tố cũng có thể bị thấp lùn như thế, mà khoa học gọi là chứng bệnh Dwarfism. Vì vậy những hài cốt ở Flores, Indonesia, khi đó vẫn chưa thể được coi là của người Hobbit vì chưa có chứng cứ khoa học thuyết phục.
Kể từ năm 2004 tới nay, các nhà khoa học đã tiến hành một loạt nghiên cứu sử dụng những thiết bị tiên tiến nhất. Cuối cùng, các nhà khoa học Australia công bố hài cốt này không thuộc bất kỳ sinh vật nào từng được phát hiện trên trái đất hay của những người mắc bệnh Dwarfism. Bởi vậy đây chính là hài cốt của người Hobbit đã từng được sử sách ghi chép.
Xương hóa thạch của người tí hon |
Năm 2006, Lee Berger, nhà cổ sinh vật học tại Đại học Witwatersrand tại Johannesburg, Nam Phi, khi đang chèo thuyền quanh những hòn đảo đá cách Philippines 600km về phía đông, ông phát hiện ra những mẩu xương trong hang động ở Đảo quốc Thái Bình Dương Paula. Hang động đầy những xương đã bị sóng đánh vào và nằm chất đống như gỗ.
Những mẩu xương khác bị chôn sâu trong tầng cát và nhiều xương khác bao gồm xương sọ, nằm trong các bức vách hang. Điều đặc biệt là những xương này có tuổi thọ từ 900 đến 2.900 năm tuổi và chúng có kích cỡ rất nhỏ. Những xương nhỏ này thuộc về những người người cao khoảng 94 đến 120cm và cân nặng vào khoảng 32 đến 41 kg. Họ có tầm vóc tương tự như nhóm người được gọi là Hobbit.
Những “người tí hon” xuất hiện trong cuộc sống ngày nay
Năm 2010, một nhóm các nhà khoa học đã phát hiện ra một tộc người có tên Pygmy hiện đang sinh sống ở châu Phi, có thể coi họ là những hậu duệ xứng đáng của người lùn Hobbit về chiều cao. Họ chỉ cao từ 1.3 đến 1.4m và tự xưng là “những đứa con của rừng”, họ sống kiểu tự cung tự cấp, màu da đen nhạt và mái tóc xoăn rất ít (khác chút ít so với người châu Phi gốc).
Năm 2008, người dân ở thị trấn General Guemes thuộc Argentina bỗng xôn xao bởi sự xuất hiện của một người siêu lùn kỳ lạ, buộc cảnh sát phải mở một cuộc điều tra trên diện rộng. Cảnh sát đã tiến hành điều tra sau khi xem xét thấy các hồ sơ lưu trữ có ghi chép về những vụ trạm chán của người dân địa phương với sinh vật này trong nhiều thập kỷ qua.
Bộ xương hoá thạch nhỏ xíu |
Đó là một sinh vật cao đến đầu gối người thường, đội một chiếc mũ nhọn và có dáng đi khệnh khạng, được một nhóm thiếu niên đi chơi đêm tình cờ quay phim được. Jose Alvarez, cậu thiếu niên đã ghi hình được sinh vật này, kể lại với tờ báo quốc gia El Tribuno: “Chúng tôi đang ngồi tán ngẫu về chuyến đi câu cá vừa rồi, lúc đó vào khoảng 1 giờ sáng.
Tôi bắt đầu dùng điện thoại để quay xung quanh trong khi những người khác nói chuyện và cười đùa. Bỗng nhiên có một tiếng động kỳ lạ như tiếng ai ném đá, chúng tôi nhìn ra phía bên kia đường thì thấy cỏ đang chuyển động. Mới đầu, ai cũng nghĩ đó là một con chó nhưng khi thấy bóng dáng của một người siêu lùn nhô lên thì chúng tôi đều rùng mình. Một người bạn của tôi bị hoảng loạn khiến chúng tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện”.
Hàng triệu người đã đổ xô vào mạng để xem đoạn clip “lạnh xương sống” này sau khi các tờ báo đồng loạt đưa tin và đưa ra những nhận xét hoài nghi rằng đây là đoạn phim về một người lùn đang biểu diễn một trò đùa tinh nghịch. Nhưng các thám tử ở thị trấn General Guemes đã đặt cho người lùn cái tên mới “Quái vật lông lá” sau khi hàng trăm người dân kể rằng họ đã nhìn thấy nó ít nhất 1 lần trong đời.
Chỉ vài tuần trước khi người lùn lọt vào tầm ghi hình của camera, các công nhân đường sắt vô cùng hoang mang đã gọi cho cảnh sát để trình báo việc họ nhìn thấy một người lùn đi theo kiểu cua bò trên một bên đường ray xe lửa vào lúc nửa đêm. Một cuộc thăm dò ý kiến địa phương cho biết hơn 90 % trong 30.000 cư dân ở thị trấn General Guemes tin rằng những người lùn này thường đi lang thang trên phố lúc nửa đêm.
Đã có rất nhiều truyền thuyết, sử sách ghi chép về sự tồn tại của giống “người tí hon” kỳ lạ này, có người còn nói rằng đã tận mắt nhìn thấy họ. Họ có chiều cao thấp hơn rất nhiều lần so với người bình thường, nhưng họ không phải mắc chứng bệnh lùn bẩm sinh như khoa học ngày nay vẫn chẩn đoán cho các bệnh nhân có chiều cao và cân nặng khác thường. Họ có thật sự là hậu duệ của một tộc người đã từng tồn tại cách đây khoảng 5.000 năm trước. Và sự thật về sự tồn tại của giống người này hiện nay vẫn đang được các nhà khoa học nghiên cứu để tìm ra câu trả lời.
Hồng Anh