Tôi và Tuấn ngoại tình với nhau. Đó là câu chuyện chẳng có gì đáng để tự hào hay khoe khoang bởi cả tôi và anh đều đã có gia đình. Tôi không muốn bào chữa nhưng quả thật có nhiều lí do đã đẩy chúng tôi vào con đường sai trái đó.
Có Tuấn, tôi chểnh mảng công việc nhà, con cái cũng gửi sang nhà nội để có thời gian chăm sóc, làm đẹp cho bản thân. Chồng tôi cũng không hề hay biết sự thay đổi của vợ mình. Anh vẫn luôn vô tâm như vậy, tôi không trách nhưng chỉ thấy đau lòng.
Vốn dĩ chúng tôi đến với nhau không phải vì tình yêu nên sự lạnh nhạt của anh cũng là điều dễ hiểu. Mặc dù đã có con nhưng anh và tôi vẫn như hai người xa lạ. Vậy là, tôi lao vào những cuộc hẹn hò cuồng nhiệt với Tuấn để khỏa lấp những nỗi cô đơn trong lòng. Nhưng rồi đến khi quay đầu nhìn lại, tôi đã cách gia đình quá xa, tôi tự nghĩ có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng bao giờ trở về được nữa.
Và có lẽ cả cuộc đời này, tôi sẽ là người đàn bà đi nhặt nhạnh hạnh phúc vương vãi của người khác. Nghĩ đến đây, tôi bất giác giật mình, nhìn lại tất cả những chuyện đã làm và tự xấu hổ với bản thân. Là đàn bà, dù có cô đơn, tủi hờn đến đâu cũng không thể để cho bản thân mình sa ngã. Bởi đàn ông sa ngã, họ có thể quay về làm lại từ đầu.
Còn phận đàn bà chúng tôi, đã đi rồi khó lòng mà quay trở lại. Có thể chồng sẽ tha thứ vì con đó, nhưng định kiến xã hội và miệng đời sẽ vùi dập chúng tôi không thương tiếc. Miệng đời đáng sợ lắm, cay nghiệt lắm. Nó khiến tôi sợ hãi và trở nên hèn nhát. Phận đàn bà trót lỡ ngoại tình như tôi sẽ quay về như thế nào đây? Con đường về nhà sao mà chông chênh đến đau lòng như thế này chứ?
Chúng tôi ngoại tình trong bóng tối tầm nửa năm. Dù chưa một ai biết chuyện nhưng vì bản thân quá xấu hổ và biết mình đã sai nên cuối cùng tôi quyết định chấm dứt. Anh cũng nói sẽ cố gắng răn bản thân để hai đứa không tiếp tục sa lầy hơn nữa.
Nhưng chúng tôi không có cơ hội để che đậy cuộc tình vụng trộm đó. Sau khi đã chấm dứt anh gần 2 tháng, tôi bị vợ anh bắt gặp. Có lẽ do còn vài tin nhắn anh quên không xóa đi nên mọi chuyện mới bị bại lộ. Chị ta tìm tới tận công ty, đánh ghen một trận tơi bời. Tôi bị đánh cho bầm dập, tím tái nhưng không dám phản kháng bởi vì tôi sai. Tôi không trách chị nhưng chỉ đau khổ vì tôi biết cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác khi sự vụ này bại lộ.
Tôi không bị đuổi việc nhưng người ta bàn ra, tán vào. Tất nhiên, câu chuyện này chẳng thể nào giấu được chồng và gia đình bên chồng tôi. Bố mẹ chồng họp cả họ lại, yêu cầu tôi giải thích. Tôi khóc lóc cầu xin nhưng không nhận được sự tha thứ. Chồng tôi nhất quyết bỏ vợ vì không thể chấp nhận một người vợ cắm sừng chồng, làm ô uế thanh danh nhà chồng. Anh còn nhất quyết giành quyền nuôi con vì cho rằng tôi là một người mẹ không có tư cách.
Đối với đàn ông, ngoại tình là con đường dẫn đến thiên đường. Ở nơi đó, họ sẽ được tận hưởng những thú vui của cuộc sống. Còn phận đàn bà, ngoại tình không khác nào con đường hầm quanh co, càng đi càng thấy bản thân mình tội lỗi và trống trải. Thậm chí chúng tôi không biết là phía cuối con đường đó là lối thoát hay vẫn là một ngã rẽ, rồi sẽ đi hoài đi mãi chẳng thể nào vẫy vùng thoát khỏi.
Câu chuyện về người đàn bà ngoại tình khi kể ra chắc chắn không ai có thể tha thứ. Nhưng đối với bản thân chúng tôi, đó là một nỗi đau, đau vì cùng đường, túng quẫn mới chọn lựa con đường này. Đau vì biết nếu đi con đường này sẽ chẳng thể quay đầu lại, nhưng vẫn lao vào như một con thiêu thân. Chắc có lẽ chẳng ai thương chúng tôi đâu... phận đàn bà trót lỡ ngoại tình.