Đàn bà lúc cần phải tiêu tiền thì ở nhà mẹ đẻ, lúc có thể kiếm tiền lại ở nhà chồng.
Đàn bà lúc cần chăm sóc thì ở nhà mẹ đẻ, lúc có thể chăm sóc người khác lại ở nhà chồng.
Cả đời nợ nhà mẹ đẻ nhưng việc này chưa chắc đã khiến nhà chồng cảm động.
Từ khi oa oa cất tiếng khóc chào đời đến lúc chập chững học đi, rồi khôn lớn trưởng thành, đàn bà chưa từng ăn ở nhà chồng một bữa cơm, uống ở nhà chồng một cốc nước nhưng lại phải có trách nhiệm chăm sóc gia đình họ hơn nửa cuộc đời.
Có người nói, đẻ con gái, nuôi con gái “lỗ vốn”, quả chẳng sai.
Nuôi con gái giống như việc người ta tỉ mỉ cẩn thận trồng hoa suốt hơn hai chục năm, bỗng một ngày bị một gã đàn ông gọi là “con rể” mang hoa đến đưa đi mất.
Nhưng dù thế đi nữa, tình yêu mà bố mẹ dành cho con gái vẫn không bao giờ thay đổi. Chỉ cần còn sống trên đời ngày nào, họ sẽ còn bảo vệ, lo lắng cho con gái ngày đó.
Bố mẹ luôn lo con gái ăn không đủ no, áo không đủ ấm, hôn nhân không hạnh phúc, bị người khác bắt nạt… Vậy nhưng họ chưa bao giờ đòi hỏi báo đáp, chỉ mong con gái đi lấy chồng có thể thường xuyên về thăm nhà.
Vì thế, trên đời này đàn bà chỉ nợ có 2 người mà thôi, một là bố và hai là mẹ! Những người khác, chồng, con hay bạn bè, đàn bà chẳng nợ ai trong số họ.
Vì sao ư?
Vì với chồng
Đàn bà yêu chồng không phải vì mang nợ anh ta.
Khi chồng say, vợ là người nấu canh dã rượu.
Khi chồng mệt, vợ là người chuẩn bị cơm nước, chồng chỉ việc ăn.
Khi chồng bận, vợ là người thay chồng chăm sóc bố mẹ chồng.
Vì yêu chồng mà người vợ tình nguyện sinh cho anh ta những đứa con và nuôi nấng chúng nên người.
Vì yêu chồng mà người vợ tình nguyện từ bỏ cả những thú vui riêng.
Cũng vì thế mà đàn bà luôn mong mỏi được chồng đáp lại, được yêu thương, được nâng niu, tôn trọng.
Với con cái
Người đàn bà yêu con không phải vì họ nợ chúng.
Khi các con tập đi, mẹ là người vui hơn ai hết.
Khi các con ốm sốt, mẹ là người lo lắng nhất trong nhà.
Khi các con ra ngoài, mẹ là người thấp thỏm không yên.
Người đàn bà tình nguyện dành cả cuộc đời để yêu thương chăm lo cho con cái.
Chính vì thế, làm con hãy đừng ngần ngại nói lời yêu thương với mẹ mình.
Đàn bà luôn có 2 việc không thể đợi…Báo hiếu cho cha mẹ
Đàn bà đời này không nợ chồng, càng không nợ gì gia đình chồng. Món nợ lớn nhất đàn bà luôn mang đó là với cha mẹ của mình.
Đàn bà sinh ra ở nhà cha mẹ đẻ, đến khi có thể kiếm được tiền trưởng thành lại về nhà chồng. Đàn bà đến cùng đều luôn nợ cha mẹ mình tháng ngày không thể bên cạnh sớm hôm. Không hẳn con gái là con của người ta, nhưng phũ phàng chính là nửa cuộc đời còn lại của đàn bà lại không thể dành hết cho cha mẹ.
Huống hồ, lại không ít người cứ nghĩ cha mẹ vẫn luôn ở đó đợi mình, như bao năm tháng mình trưởng thành. Thật ra, cha mẹ luôn đủ kiên nhẫn đợi con quay về, nhưng thời gian thì không. Đến một lúc, khi con đã danh vọng đủ đầy, quay lại đã không còn thấy đấng sinh thành đứng chờ.
Vì vậy, đàn bà đừng vội vã sống còn ở đời mà bắt cha mẹ phải đợi chờ mình quá lâu. Thời gian của họ không còn nhiều đâu, hãy yêu thương và báo hiếu trước khi quá muộn. Mọi danh vọng thành công ở đời rồi cũng vô nghĩa trước cái nhắm mắt sau cùng của họ…