Chúng tôi đến với nhau khi cả 2 cùng trải qua những đổ vỡ của mối tình đầu. Nhưng khác với tôi, suốt chục năm là vợ là chồng, anh chưa bao giờ toàn tâm toàn ý với tôi. Bởi trong lòng anh, chưa bao giờ thôi nhung nhớ hình bóng của người yêu cũ.
Chúng tôi là bạn học chung đại học, chơi với nhau cũng khá thân thiết. Cả 2 cùng chứng kiến chuyện tình của nhau. Hải - chồng tôi bây giờ đã từng rất yêu Thương - cô gái học cùng trường nhưng dưới chúng tôi 2 khóa. Thương hiền lành, dịu dàng, có phần nhút nhát. Đấy là một cô gái rất đáng mến, nhưng bố mẹ hải lại ghét Thương và phản đối quyết liệt vì gia cảnh Thương nghèo quá, bố mẹ Thương mất sớm, Thương ở với bà ngoại, và ngoài việc học, Thương phải bươn chải cuộc sống mưu sinh từ rất sớm.
Bố mẹ Hải cho rằng Thương không xứng đáng với anh, và gia đình họ không môn đăng hộ đối. Sau khi Hải ra trường, bố mẹ Hải đã dùng mọi biện pháp để chia rẽ 2 người. Cuối cùng thì họ chia tay. Thương là một cô gái giàu lòng tự trọng.
Còn tôi, tôi yêu Quân, 1 người đàn ông đĩnh đạc, hơn tôi 5 tuổi, đã đi làm. Quân là mỗi tình đầu của tôi, tôi yêu anh với tất cả sự say mê, kính trọng và tôn thờ, chính vì vậy, khi hát hiện Quân phản bội tôi, tôi đã đau khổ, suy sụp vô cùng. Tôi không thể tha thứ được cho Quân, và rồi chúng tôi chia tay.
Tôi và Hải - lúc ấy là 2 con người chung cảnh ngộ, 2 đứa thất tình, chán đời như tìm được người thông cảm được cho nhau. Sẵn tình cảm bạn bè từ trước, 2 chúng tôi chuyện trò nhiều hơn, chia sẻ với nhau mọi chuyện. Cứ như thế một thời gian sau, cả 2 đều đã quen với sự hiện diện của nhau trong cuộc sống thường ngày. Tôi nhận ra mình dành cho Hải nhiều tình cảm hơn, nhiều hơn cả thứ tình bạn đơn thuần.
Ảnh minh họa |
Rồi chúng tôi yêu nhau, như một lẽ dĩ nhiên. Tôi không biết đó có thực sự là tình yêu không, hay chỉ là vì chúng tôi cần có nhau để lấp đi những khoảng trống trong lòng. Nhưng tôi mặc kệ, dù sao yêu nhiều hơn nữa cũng có để làm gì, sau ngần ấy chuyện xảy ra, bây giờ tôi chỉ cần những giây phút bình yên và yên ổn. Tôi tìm được điều này khi ở cạnh Hải. Như thế là đủ lắm rồi.
Chúng tôi nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng có bầu rồi sinh con. Mọi thứ như được lập trình sẵn trong guồng, cứ thế quay đều quay đều, vừa dồn dập, vừa phẳng lặng.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng bao giờ có sóng gió gì, mọi thứ cứ êm đềm, phẳng lặng. Hải là người đàn ông tốt, anh chăm sóc mẹ con tôi chu đáo, sống có trách nhiệm. Nhưng dường như, càng ngày anh càng ít nói, ít cười hơn. Ngày xưa, khi còn đi học, anh luôn giữ chức bí thư chi đoàn, bởi tính tình vui vẻ, năng nổ, hoạt bát... Vậy mà kể từ khi chia tay Thương, Hải như biến thánh con người khác.
Nhắc đến Thương, tôi chẳng lúc nào thấy lòng mình yên ổn. Cũng bởi chục năm sống với chồng. Tôi đã tự nhủ sẽ yêu thương anh và quên hoàn toàn quá khứ, nhưng có lẽ chồng tôi không làm được như vậy. Trong lòng anh, vẫn có một khoảng rất lớn dành cho Thương.
Tôi nhớ những đêm giật mình tình giấc, thấy chồng đang đứng hút thuốc là ngoài ban công. Tiếng thở dài của anh không giấu được trong đêm tĩnh lặng. Mỗi lần ai đó vô tình nhắc đến tên Thương, ánh mắt anh chùng xuống, buồn đến tha thiết, và mỗi năm, vào dịp sinh nhật cô gái ấy, anh đều đặn ra ngoài rất muộn, khi trở về thế nào cũng nồng nặc mùi rượu. Tôi biết hết, nhưng tôi âm thầm nín lặng cho qua, bởi tôi biết Thương mãi mãi là dấu ấn không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí của anh, dù tôi có giận dữ, có ghe tuông cũng chẳng ích gì.
Chục năm qua rồi, đôi khi tôi cảm tưởng, anh đang sống bên tôi, nhưng tâm hồn anh thì đang ở tận nơi nào. Tôi không biết phải làm sao để kéo anh trở lại. Anh ở gần tôi mà dường như xa lắm. Tôi vừa thương, vừa giận. Phải làm sao đây, khi cái bóng người cũ trong anh còn quá lớn?
Phụ nữ nên biết về đàn ông, tình yêu và tình dục (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Phụ nữ muốn hiểu về đàn ông và hạnh phúc, hãy đọc bài viết dưới đây. |