Tại một vương quốc nọ, có vị trí giả tình cờ tìm được một khối gỗ đàn hương vô cùng quý hiếm. Ông đem khối gỗ ấy tạo tác thành một chiếc hộp màu vàng tuyệt đẹp rồi đi nói với mọi người ở khắp nơi rằng:
"Tôi phải đem chiếc hộp quý này tặng cho người nghèo khổ nhất thế gian".
Vì vậy, có rất nhiều người nghèo khó đã tìm tới trước cửa nhà ông. Phần lớn trong số họ đều là những người hành khất, tật nguyền, cô nhi…
Khi được gặp vị trí giả, họ rối rít bày tỏ hoàn cảnh bất hạnh, kể ra cuộc sống khổ cực nhằm chứng minh mình là người nghèo khó nhất để có được bảo vật.
Mỗi lần nghe xong, vị trí giả đều bày tỏ sự cảm thông, nhưng vẫn nói với những họ rằng: "Ngươi chưa phải là người nghèo khó nhất thế gian".
Chẳng mấy chốc, người nghèo ở khắp nơi trong vương quốc tìm tới nơi ở của trí giả. Dù vậy, chiếc hộp quý trong tay ông vẫn chưa được trao cho ai. Trước hành động kỳ lạ ấy, mọi người không khỏi xì xào bàn tán. Có người còn cho rằng:
"Hẳn là ông ta không có lòng thành muốn đưa chiếc hộp quý ấy cho người khác rồi".
Nghe được lời này, vị trí giả bước ra trước mặt đám người ấy, thẳng thắn nói:
"Ta nói cho các ngươi hay, người nghèo khó nhất trên thế gian chính là quốc vương của chúng ta. Ngài ấy mới xứng đáng nhận được chiếc hộp quý này".
Chẳng mấy chốc, lời nói của trí giả đã truyền đến tai quốc vương. Điều này khiến ngài vô cùng giận dữ.
"Ta đường đường là vua của một nước, sao lại dám nói ta là người nghèo nhất thế gian. Các ngươi hãy đem kẻ kia áp giải đến đây cho ta." – Quốc vương ra lệnh.
Sau khi vị trí giả được đưa vào cung, quốc vương sai người dẫn ông đến phòng cất giữ trân bảo của mình rồi hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"
Vị trí giả đáp: "Đây là kho cất giữ vàng bạc ạ!"
Quốc vương lại hỏi lần nữa: "Đây là nơi nào?"
"Là nơi cất giữ trân bảo ạ!" – Trí giả tiếp tục trả lời.
Quốc vương vẫn chưa dừng lại, lớn giọng hỏi lại: "Đây rốt cục là nơi nào?"
Vị trí giả đáp: "Đây là nơi cất giữ đủ mọi trân bảo quý giá".
Đến lúc này, Quốc vương liền nghiêm giọng khiển trách: "Ngươi đã biết ta có nhiều của cải như vậy, sao lại dám ở bên ngoài truyền ra tin đồn thất thiệt, nói ta là kẻ nghèo khó nhất thế gian?".
Khi ấy, vị thức giả kia mỉm cười điềm tĩnh và giải thích:
"Bệ hạ, ngài quả thực có rất nhiều của cải. Nhưng ngài là quốc vương cai quản một quốc gia chứ không phải quản gia giữ nhà kho, việc gì phải khoe khoang những thứ này?
Quốc gia cường thịnh chính là gia sản của ngài, bách tính giàu nghèo là xiêm áo của ngài, những lời khen chê của dân chúng lại là mặt mũi của ngài.
Kho này của ngài chất đầy vàng bạc, nhưng trăm họ ngoài kia cuộc sống đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Quốc gia của ngài có rất nhiều người hành khất, tàn tật, cô nhi… đang phải chịu muôn vàn đau khổ. Chính họ đã khiến tôi nhận ra rằng, quốc vương của chúng tôi là một người nghèo khó, quần áo lam lũ, mặt mày lấm lem".
Nghe xong những lời này, quốc vương mặt đầy hổ thẹn, cúi đầu nói:"Quả thật khanh nói không sai".
Ngay sau đó, ông hạ lệnh đem vàng bạc châu báu trong kho ra cứu tế dân nghèo. Từ đó về sau, quốc vương đi tới đâu cũng được muôn dân tôn kính, người người ngưỡng vọng.