Bạn có biết có một loại người còn đáng sợ hơn cả tiểu nhân và ác nhân?

( PHUNUTODAY ) - Trên đời này, đáng sợ nhất không phải kẻ tiểu nhân, cũng chẳng phải ác nhân mà đó chính là những người vô minh.

Hãy đọc qua câu chuyện này:

“Có một anh thương gia cưới một người vợ xinh đẹp.

Họ sống với nhau và sinh ra một bé trai kháu khỉnh.

Nhưng người vợ lại ngã bịnh và mất sau đó, người chồng bất hạnh dồn tất cả tình thương vào đứa con.

Đứa Bé trở thành nguồn vui và hạnh phúc duy nhất của anh.

Một hôm, vì việc buôn bán anh phải rời khỏi nhà, có một bọn cướp kéo đến đốt phá và cướp sạch cả làng, bắt cả đứa con của anh mang đi, lúc ấy đứa bé mới lên năm tuổi.

A1-15

Khi trở về, trước cảnh tang thương và điêu tàn, anh thương gia đau khổ vô ngần.

Lúc bới những đống vật liệu cháy dở còn ngổn ngang ở nền nhà, anh tìm thấy xác một đứa bé cháy đen.

Ngỡ là xác của con mình, anh bứt tóc, đấm ngược than khóc thật thảm thương và không sao nguôi ngoai được.

Sau đó anh đem xác đứa bé đi hỏa táng rồi lấy một ít tro gói vào một mảnh lụa quý.

Anh đeo gói tro ấy vào người, dù đang làm việc, đang ăn hay đang ngủ anh cũng không rời gói lụa.

Thỉnh thoảng anh vẫn ngồi yên một mình để nhớ và thương con, và mỗi lần như thế anh lại khóc thật lâu.

Một thời gian sau, một hôm đứa bé trốn thoát được bọn cướp, tìm đường lần mò về làng.

Đứa bé tìm được căn nhà mới của cha mình thì lúc ấy đã nữa đêm, nó đập cửa liên hồi.

Trong nhà, người cha đang nằm khóc trên giường, gói tro đặt bên cạnh, liền cất tiếng hỏi:

Ai đấy ?

Đứa bé đáp lại: Con đây, cha ơi, con của cha đây, mở cửa cho con với !

Trong lúc đang lo buồn và hoang mang, người cha lại ngỡ rằng có kẻ nào muốn trêu chọc, chế nhạo cảnh khổ đau của mình, liền giận dữ và hét to lên:

chap-me-bat-ngo-1

Hãy cút đi, cứ để yên cho ta !

Và rồi anh ta lại tiếp tục khóc, đứa con vẫn tiếp tục đập cửa.

Nhưng người cha nhất định cho rằng đấy không phải là con mình, vì bên cạnh con mình đang nằm yên trong cái bọc lụa quý.

Đứa bé thất vọng, đau khổ và bỏ đi.

Từ đó hai cha con không còn gặp lại nhau nữa”.

Một câu chuyện khác

Tôi có một người bạn, cô ấy kết hôn mới được mấy tháng đã ly hôn, bởi vì cô ấy không muốn sống phụ thuộc vào người khác.

Cô ấy nói, chồng cô làm trưởng phòng nên thu nhập rất cao, cô ấy chỉ ở nhà nhàn rỗi buồn chán. Trong một lần đi dạo phố cô ấy đã mua sắm rồi thanh toán bằng thẻ, mất khoảng 20 triệu đồng.

Sau khi chồng cô nhìn thấy hóa đơn thanh toán, thì nói rằng sẽ giới hạn tiền tiêu dùng trong tài khoản của cô, khiến cô ấy vô cùng tức giận, cầm thẻ ném vào mặt chồng, nói cô muốn đi làm kiếm tiền. Sau đó tự mình đi làm thẻ, đi mua sắm, sống cuộc sống của mình, không phải phụ thuộc vào người khác nữa.

tichphucbao

Khi tôi nghe xong câu chuyện của cô ấy, trong tâm tôi cảm thấy nuối tiếc cho cuộc đời của cô.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Từ góc độ khách quan mà xét, chồng cô không phải là người tệ bạc, keo kiệt, nói một cách tương đối, cô ấy giận dữ, chính là mấu chốt của việc duyên phận giữa hai người kết thúc.

Khi người đàn ông làm một chức vụ cao, mặc dù kiếm được nhiều tiền, nhưng chắc chắn áp lực công việc cũng không phải là ít. Vì anh sợ vợ mình lo lắng, mới không cho cô ấy biết những vất vả trong công việc. Nhưng kết quả cô ấy lại không biết quý tiếc hạnh phúc, vẫn còn cảm thấy lương của chồng quá ít.

Thực tế trong cuộc sống, xung quanh chúng ta có rất nhiều người như vậy.

“Chấp mê bất ngộ” là hành vi vô cùng đáng sợ

Dù phải vướng mắc trong bối cảnh hỗn tạp do nghiệp và cơ duyên tạo ra, thế nhưng ta cũng nên luôn cố gắng nhìn xa hơn và sâu hơn trước những biến cố quen thuộc đang xảy ra chung quanh.

Theo:  khoevadep.com.vn copy link