Tôi là con của một người phụ nữ đẹp có tiếng ở phố cổ ngày xưa, gia đình bên ngoại lại có nghề làm gỗ nên vốn đã khá giả, có của ăn của để đàng hoàng. Mẹ tôi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng bà lại khiêm tốn và rất kín đáo. Trong khi đó, bố tôi xuất thân lam lũ, lại không phải dạng cao to, đẹp trai gì cho cam, nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để theo đuổi cô tiểu thư Hà Nội. Ông Ngoại tôi khi ấy nói rõ ràng, nếu hai người thương nhau thì ông sẵn sàng gả con gái mình, nhưng thế là chưa đủ, ông muốn con gái có một cuộc sống sung túc, ổn định, vì thế bố tôi phải có một sự nghiệp vững vàng.
Với lời thách đố này, như bị chạm tự ái, bố tôi đổ đi buôn, ban đầu gặp nhiều khó khăn nhưng bản tính chăm chỉ, cần cù, rốt cuộc thành công cũng tới. Hôn nhân của hai người diễn ra như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, và tất nhiên sau đó tôi được sinh ra. Đến nay, câu chuyện tình của bố mẹ vẫn là bài học, ám ảnh tôi về chuyện hôn nhân cần phải có tiền.
Từ thời học cấp 3 cho đến khi xong Đại học, tôi có không ít người theo đuổi, nếu không muốn nói là rất nhiều, từ những anh chàng đẹp trai, bóng bẩy, cho đến những anh giỏi giang, hiền lành. Nói chung tôi dù không phải thuộc dạng quá xinh đẹp, nhưng luôn cư xử hòa đồng, nền nã nên được nhiều người yêu quý. Tuy nhiên quan điểm của tôi trong chuyện tình cảm là khá rõ ràng: “Tôi không yêu trai nghèo”, bởi vì tiền không phải là cái để khoe khoang, nhưng nó là bằng chứng sống cho nỗ lực, cho sự nghiệp, và cho sự tự tin của đàn ông, những thứ ấy không thể phủ nhận được. Còn trai nghèo thì cần phải chứng minh anh không chỉ có “tình”, bởi vì “tình” thì ai mà chẳng có.
Muốn yêu em, anh phải có tiền. |
Nhưng nói thế, không hiểu thế nào, tôi lại có cảm tình với 1 anh, cũng là người Hà Nội nhưng gia đình lại bình thường, bản thân anh cũng vậy. Nhưng bù lại, anh là người sống bản lĩnh, lăn lộn từ sớm nên dù chưa có những thành công nào đáng kể, nhưng lại rất có hy vọng. Tuy nhiên tôi đã giữ kín tình cảm này và mọi thứ chỉ dừng lại ở mức “anh, em quý mến nhau” mà thôi. Chúng tôi hay đi café, tôi thường chọn quán bình dân cho anh “dễ trả tiền”, còn đến bất kì nơi nào “sang chảnh” một chút như những gì tôi thích thì tôi là người chủ động mời anh vì biết anh cũng không có.
Rồi những buổi hẹn hò cứ nhiều dần lên, chàng trai đi xe máy cũ ấy ngỏ lời thương tôi, nhìn anh chân thành, tốt bụng, tôi cũng muốn nhận lời luôn, nhưng tôi đã không làm thế, tôi nói với anh: “Nếu muốn yêu em, anh phải có tiền. Vì em muốn có những bộ cánh đẹp, những chiếc túi hàng hiệu, anh phải mua được cho em. Anh có tiền không? Anh đừng hứa hẹn, em muốn nhìn thấy anh thể hiện quyết tâm ấy bằng những gì anh làm được. Em muốn cả những đứa con của em phải được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và có kinh tế tốt, nó sẽ được mặc áo đẹp, được ăn ngon, được học hành cẩn thận”. Anh như chết lặng khi thấy tôi hiện nguyên hình là một người phụ nữ sống rất thực tế. Sau hôm đó, những buổi nói chuyện thưa dần, tôi không biết anh đang tập trung cho công việc hay anh thấy tự ti mà rời bỏ cuộc chơi. Nhưng dù có thể nào đi chăng nữa thì tôi nghĩ rằng mình đã làm đúng, đàn ông nếu sống bản lĩnh thì nói được làm được. Còn nếu không, tôi cũng không thích lấy những anh chàng họ “hứa”, bởi ở thời đại này thì có quá nhiều. Đàn bà dù sao đi nữa, kể cả khi yêu, cũng nên thực tế một chút.