Tôi và vợ quen biết và yêu nhau từ thời sinh viên. Quãng thời gian đó chúng tôi yêu nhau rất giản dị. Tôi còn nhớ như in từng góc phố, con đường Hà Nội đều có dấu chân của tôi và vợ.
Nhớ lắm những buổi chiều đạp xe từ đại học quốc gia lên bờ hồ ăn được cây kem rồi cùng về. Nhớ lắm những ngày hai đứa trong túi không có lấy 1 nghìn đồng. Bánh mì, mì tôm cứ thay phiên nhau lấp đầy bụng 2 đứa. Ấy thế mà vẫn vui vẻ, bình yên đến lạ.
Ra trường 3 năm, công việc của tôi cũng gọi là tạm ổn, tôi quyết định tỏ tình với vợ. Thấy trên mạng người ta có nhiều cách bày tỏ rất lãng mạn và ý nghĩa, nghĩ mãi chẳng ra. Tôi đã cho nhẫn vào một chiếc bánh mì trị giá 3k và tặng vợ. Khỏi phải nói cô ấy đã ngạc nhiên và hạnh phúc đến thế nào.
Những ngày đầu hôn nhân, cuộc sống của tôi và vợ rất êm đềm. Nhưng 2 năm sau, cô ấy chưa có tin vui, công việc của tôi ngày một nhiều. Tôi sợ mỗi lần về nhà đối mặt với khuôn mặt buồn rầu của cô ấy. Thỉnh thoảng bố mẹ, họ hàng vẫn gạn hỏi chuyện con cái làm tôi cực kỳ áp lực.
Tôi ít ăn cơm nhà, về muộn hơn. Rồi chuyện gì tới cũng tới. Tôi lao vào cuộc tình vụng trộm với thư ký. Cô ấy nhẹ nhàng, điềm đạm hiểu công việc của tôi và chăm sóc tôi cũng rất chu đáo. Ở bên cô ấy tôi gần như chẳng có một thứ áp lực, mệt mỏi nào như ở cạnh vợ tôi.
Thế rồi chuyện cũng chẳng thể giấu. Hôm đó, vợ tôi bất ngờ đến cơ quan, tôi nhớ bữa ấy là kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Cô ấy nhìn thấy tôi và thư ký đang ôm nhau tình tứ. Mọi thứ trước mắt vợ tôi sụp đổ. Cô ấy trách móc tôi, nguyền rủa tôi rồi bỏ đi.
Tôi không về nhà cũng chẳng dám đuổi theo cô ấy để giải thích. Thế rồi sang ngày thứ 3 tôi ở công ty. Bất ngờ nhân viên giao đồ ăn đã mang cho tôi một hộp đồ. Nói là có người gửi. Mở ra, tôi bàng hoàng thấy đó là chiếc bánh mì 3k cùng lời nhắn từ vợ "Quay lại là bờ". Tôi vừa ăn chiếc bánh đó, vừa nhớ lại quãng thời gian gần 10 năm bên nhau của tôi và vợ, những kỷ niệm về chiếc bánh mì khô khốc nhưng chứa chan tình cảm này và tôi khóc từ lúc nào chẳng hay.
Không cần nghĩ thêm gì nữa, tôi vội vàng phóng xe về nhà, vẫn tấm lưng ấy, vẫn căn nhà ấy tôi thấy lạnh lẽo đến lạ nhưng từ nay sẽ khác. Tôi ôm chầm vợ xin lỗi và nói "Ngày mai hãy nấu cơm cho anh nữa nhé, anh sẽ về".
Thế đấy, đã 2 năm trôi qua kể từ ngày đó, vợ tôi cũng mới có tin vui và quả thực nếu không nhờ món quà bất ngờ đó của vợ ngày đó, có lẽ tôi sẽ đánh mất đi những gì giá trị nhất, tốt đẹp nhất. Tôi luôn thầm cảm ơn cô ấy vì đã luôn ở đó chờ và tha thứ mọi lỗi lầm của tôi, cho tôi một cơ hội quay về.