Tôi có một người bạn, cô ấy kết hôn mới được mấy tháng đã ly hôn, bởi vì cô ấy không muốn sống phụ thuộc vào người khác.
Cô ấy nói, chồng cô làm trưởng phòng nên thu nhập rất cao, cô ấy chỉ ở nhà nhàn rỗi buồn chán. Trong một lần đi dạo phố cô ấy đã mua sắm rồi thanh toán bằng thẻ, mất khoảng 20 triệu đồng.
Sau khi chồng cô nhìn thấy hóa đơn thanh toán, thì nói rằng sẽ giới hạn tiền tiêu dùng trong tài khoản của cô, khiến cô ấy vô cùng tức giận, cầm thẻ ném vào mặt chồng, nói cô muốn đi làm kiếm tiền. Sau đó tự mình đi làm thẻ, đi mua sắm, sống cuộc sống của mình, không phải phụ thuộc vào người khác nữa.
Khi tôi nghe xong câu chuyện của cô ấy, trong tâm tôi cảm thấy nuối tiếc cho cuộc đời của cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ góc độ khách quan mà xét, chồng cô không phải là người tệ bạc, keo kiệt, nói một cách tương đối, cô ấy giận dữ, chính là mấu chốt của việc duyên phận giữa hai người kết thúc.
Khi người đàn ông làm một chức vụ cao, mặc dù kiếm được nhiều tiền, nhưng chắc chắn áp lực công việc cũng không phải là ít. Vì anh sợ vợ mình lo lắng, mới không cho cô ấy biết những vất vả trong công việc. Nhưng kết quả cô ấy lại không biết quý tiếc hạnh phúc, vẫn còn cảm thấy lương của chồng quá ít.
Thực tế trong cuộc sống, xung quanh chúng ta có rất nhiều người như vậy.
“Chấp mê bất ngộ” là hành vi vô cùng đáng sợ
Hàng xóm của tôi là một người trung thực, nhưng từ sau khi bị thất nghiệp do công ty của anh cắt giảm biên chế, tinh thần của anh luôn ở trong trạng thái sa sút, nhàn rỗi sống ở nhà.
Tiền chi tiêu mỗi tháng của gia đình đều từ tiền lương của vợ. Mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình, giới thiệu công việc cho người hàng xóm này, nhưng anh ta lần nào cũng chỉ làm được vài ngày là thấy chán rồi bỏ việc.
Sau này anh ta lại còn đi đánh bạc, lúc mới đầu cũng kiếm được ít tiền, sau đó thì cứ liên tục thua, đến nỗi lấy cả tiền sinh hoạt của gia đình và tiền đóng học cho con để đánh bạc. Vì thế, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, làm inh ỏi cả xóm. Cuối cùng phải nhờ những người hàng xóm đến phân xử giúp cho gia đình.
Ý của anh ta là, vì anh ta muốn tốt cho gia đình, nên mới đi đánh bạc để kiếm tiền, chứ không phải anh ta thích đánh, chỉ cần đưa cho anh ta ít tiền vốn, anh ta sẽ đánh thắng được rất nhiều tiền mang về nhà. Thế nhưng, vợ anh ta lại khóc nói rằng, trong nhà đã hết tiền từ lâu rồi, chỉ còn một ít mượn từ nhà bố mẹ đẻ, nếu mang đi đánh bạc thì con cái lấy gì mà ăn?
Chúng tôi nghe xong, đều nói với người hàng xóm rằng anh ấy đã sai rồi. Nhưng anh ấy lại không chịu nghe, tức giận đi ra khỏi nhà. Sau đó nghe nói anh ta thiếu nợ ngân hàng rất nhiều tiền, rồi không trở về nhà nữa.
“Vô minh” chính là điều rất khủng khiếp, nó khiến người ta không nhận ra được sai lầm, thậm chí tin rằng mình là đúng, không nghe khuyên nhủ của người khác, mà làm theo vọng tưởng của mình. Vậy cũng nói, người vô minh là đáng sợ nhất.