Chặt tay tình địch gửi tặng chồng
Chuyện kể rằng, Hoàng hậu Lý Phượng Nương, vợ vua Tống Quang Tông nổi tiếng là người ghen tuông vô lối và cũng không kém phần tàn độc. Cộng với sự bạc nhược của Tống Quang Tông nên Hoàng hậu họ Lý càng được thể, tự do lộng hành.
Bất cứ cung phi nào có ý định gần gũi hay ngược lại, được Tống Quang Tông có ý sủng ái là y như rằng họ gặp tai họa. Hoặc ngấm ngầm, hoặc công khai, Lý Hoàng hậu tìm mọi cách để triệt hạ đối thủ cạnh tranh “ơn mưa móc” với mình để độc chiếm Hoàng đế. Dường như ghen tuông với các quý phi vẫn chưa cảm thấy đủ, ngay cả đến những cô hầu gái, Lý Hoàng hậu cũng quyết không tha.
Một lần, có cô cung nữ trong cung bưng nước ra hầu Quang Tông rửa tay. Cô cung nữ này vốn cũng chẳng xinh đẹp gì nhưng đôi tay lại trắng trẻo, nuột nà như ngọc chuốt khiến Hoàng đế Quang Tông vô cùng thích thú, bất giác nắm lấy ve vuốt, hôn hít và buông lời khen đẹp.
Chuyện này đã nhanh chóng đến tai của người quản lý hậu cung. Ngay ngày hôm sau, vua Quang Tông nhận được một món quà của Hoàng hậu đựng trong chiếc hộp rất lộng lẫy. Quang Tông hỏi cái gì ở bên trong thì thị nữ theo lời dặn của Hoàng hậu trả lời rằng đó là một vật mà nhà vua rất yêu thích. Quang Tông hăm hở mở ra xem và kêu ối một tiếng, mặt mày sây sẩm. Trong cái hộp là đôi tay tuyệt đẹp của cung nữ xấu số nọ, đã bầm tím và vấy máu.
Sợ mất mật, Quang Tông chẳng những không dám hạch họe gì Hoàng hậu mà từ đó còn rụt rè hơn trong việc ái ân với các cung phi. Còn các giai nhân trong cung cũng lo giữ mạng, không dám mời mọc gì Hoàng đế cả. Thế mới biết, đòn ghen của Lý Hoàng hậu ám ảnh đối với những kẻ tình địch đến thế nào.
Vợ lẽ triệt hạ vợ cả
Khác với thói ghen tuông của những người đàn bà thường dân, cơn ghen của các bà hoàng nhiều khi không phải vì tình mà vì quyền lợi. Nghĩa là dù chẳng yêu thương gì mấy vị vua đó nhưng người đàn bà trong thâm cung vẫn phải triệt hạ tình địch một cách tàn độc để bảo vệ địa vị của mình.
Đó cũng là điều mà Võ Tắc Thiên đã thực hiện mà nạn nhân là hoàng hậu và ái phi của Đường Cao tôn Lý Trị, hai người đàn bà thế lực nhất hậu cung ở thời điểm Võ Tắc Thiên vẫn chỉ là cung phi của ông vua đã chết và đang phải làm ni cô.
Để giảm bớt ảnh hưởng của Tiêu Thục phi, người đang được Cao tôn sủng ái nhất, Vương hoàng hậu đã chấp nhận đưa ni cô họ Võ nhập cung. Vị hoàng hậu dại dột này đã đạt được mục đích: Tiêu Thục phi hết được sủng ái, nhưng bà lại gặp một đối thủ còn kinh khiếp hơn nhiều.
Sau khi thành người được hoàng đế sủng ái nhất, Võ Tắc Thiên lập tức ra tay hai “vị tiền bối”. Vương hoàng hậu bị gán cho tội nặng và bị phế truất, đày vào lãnh cung. Ngôi hoàng hậu về tay người đẹp họ Võ. Tiêu Thục phi cũng bị kết tội và tống giam.
Một lần thơ thẩn dạo quanh, vua Đường tình cờ đi qua khu giam giữ hai người đàn bà bất hạnh ấy. Nghĩ đến tình xưa, ông có vẻ ngậm ngùi thương cảm. Sợ chồng khôi phục lại địa vị cho tình địch, Võ hậu lập tức sai chặt tay chân họ, ngâm vào chum rượu cho đến chết.
Biến ái phi của chồng thành “người lợn”
Là người vợ thuở hàn vi của Hán Cao tổ, Lữ Trĩ từng vào sinh ra tử vì sự nghiệp của chồng, chịu bao hiểm nguy, gian khó. Nhưng khi chồng giành được thiên hạ và được chồng trả công bằng ngôi hoàng hậu thì bà đã già. Sự sủng ái của nhà vua từ đó chỉ dành cho những cung phi trẻ tuổi, đặc biệt là Thích phu nhân. Hán Cao tổ mê Thích phu nhân đến nỗi thường xuyên ở cung của bà, đi câu cũng mang theo, thậm chí có ý định phế ngôi Thái tử của con trai Lã hậu để lập con trai Thích phu nhân.
Với sự thông minh và tài chính trị, Lã hậu đã bảo vệ được ngôi thái tử cho con mình, nhưng mối hận với Thích phu nhân thì không bao giờ nguôi được. Bà đã kiên tâm chờ đợi, chỉ sau khi chồng chết mới ra tay. Thái hậu họ Lã sai lôi Thích phu nhân ra khỏi cung son, trói vào trục đá lớn của cối xay, bắt kéo. Thích phu nhân rơi nước mắt than rằng: “Con làm vương (con trai bà là Triệu vương) mà mẹ thân tù”. Lã hậu nghe được, giận dữ cho rằng tình địch có ý kích động con trai báo thù, nên lừa Triệu vương về kinh giết chết.
Sau đó, bà cho chặt hết tay chân Thích phu nhân, lại gọt đầu, móc mắt, cắt lưỡi, đổ lưu huỳnh vào tai, rồi ném cả hình hài què cụt, mù lòa, câm điếc ấy vào chuồng lợn, gọi là “con lợn người”. Lã hậu còn gọi con trai mình là Hán Huệ đế đến xem cho vui. Khi biết “con lợn người” đáng thương ấy chính là sủng phi của cha mình, Huệ đế khóc rống lên.
“Đó không phải là việc con người làm”, Huệ đế nói như vậy với sự căm ghét, ghê sợ mẹ đẻ. Đau khổ mà sinh bệnh, Huệ đế sớm qua đời và từ đó, Lã hậu càng lộng hành, làm loạn cả triều Hán.