Lê Dương Bảo Lâm là ai?
Nghệ sĩ hài Lê Dương Bảo Lâm (1989) tại Thành phố Hồ Chí Minh.
Tiểu sử, sự nghiệp của nghệ sĩ Lê Dương Bảo Lâm
Xưa giờ khán giả vốn quen mắt với một diễn viên múa lửa là nữ với thân hình khá gợi cảm trong những bộ bikini hai mảnh. Bởi thế dù cố gắng tập tạ để mà có hình thể đẹp và khá nam tính, vẫn không ít lần tôi đã bị chỉ trỏ là “pê đê múa lửa” kèm theo đó nhiều lời miệt thị, diễn viên Lê Dương Bảo Lâm đã trải lòng.
Dư âm chiến thắng của cuộc thi “Cười xuyên Việt” cho đến tận lúc này vẫn còn đang vang trong tôi. Chúng lẫn đâu đó là giữa bộn bề phố xá, và giữa những chuyến xe khá tấp nập, khi tạp âm lắng xuống thì hiển nhiên sẽ hiện hữu. Những tràng pháo tay,và những tiếng reo hò, những cái ôm đã siết chặt của bạn bè, của nhiều khán giả đã thương yêu mình. Thứ cảm giác rất sung sướng, háo hức pha lẫn cả bất ngờ quây chặt tim tôi, tựa hồ thác lũ đã được khơi dòng.
Đã có lúc tôi đã tưởng tim mình đã ngừng đập, thời gian ngừng trôi để mà tôi chạm vào khoảnh khắc ấy. Tôi sẽ không bao giờ có thể cho phép mình lãng quên giây phút lóng lánh, và lạ lùng như là truyện cổ tích. Giây phút mà tên tôi đã được réo gọi với tất cả những niềm hân hoan, òa vỡ cả nụ cười và lẫn nước mắt. Đời tôi ngót nghét gần ba mươi tuổi đầu mới được khóc một lần để thỏa thuê. Những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Cuộc đời tôi đã thực sự đã sang một trang – những trang đời mà trước đây có nằm mơ thì tôi cũng sẽ không dám mơ đến.
Cha mẹ của tôi quanh năm bán mặt cho đất và bán lưng cho trời ở miệt Long Thành, và Đồng Nai. Cả gia đình có bốn miệng ăn trông chờ vào mấy công đất mà ông bà để lại, mùa nào thức ấy. Hết dưa thì tới sắn, hết sắn thì tới bí, ba má tôi không khi nào cho đất ngơi nghỉ. Đời nông dân thì cực vô cùng. Đất rộng thì rộng, và làm cật lực mà nghèo thì vẫn hoàn nghèo. Hễ vô mùa thì vườn nào cũng như là vườn nào, trái trĩu quả mà thương lái thì không thèm ngó ngàng. Nhiều lúc ba tủi muốn bỏ đi cho rồi, song nhìn cây mướt lá, hay trái non tơ trổ đồng, hoa nhú nụ, thì ba lại cặm cụi gánh nước để tưới cho cây. Tiền bán được chẳng bõ công chăm cây, hay hái trái.
Gương mặt cha mẹ mình cũng sạm cháy theo cơn gió nồng thổi qua mùa khô nảy lửa, cho hết ngày này và qua ngày khác, hết năm này và qua năm khác, lại hắt hiu với mưa bão đành hanh. Có những ngày thì cả nhà ngồi quanh mâm cơm, xì xụp với món bí.
Những tâm sự thầm kín của anh chàng diễn viên Lê Dương Bảo Lâm
Bảo Lâm chia sẻ: Cuộc sống của tôi thay đổi nhiều lắm. Từ một anh chàng chuyên múa lửa, tấu hài, nay đây mai đó không trụ được ở Sài Gòn, phải diễn ở các tỉnh vùng sâu, vùng xa thì bây giờ, tôi được làm nghề tốt hơn, được các nhà sản xuất biết đến nhiều và thu nhập cũng ổn định hơn.
Đặc biệt, điều mà tôi mơ ước từ khi bước chân vào trường Đại học Sân khấu Điện ảnh TP.HCM là được diễn ở sân khấu kịch cũng đã thành hiện thực.
Tôi phải thi đến 3,4 lần mới vào được trường Sân khấu Điện ảnh TP.HCM chứ không phải thi là đậu ngay.
Ngoại hình không được đẹp bằng các bạn trong lớp nên trong vở diễn tốt nghiệp, các bạn được thầy giao vai chính, còn tôi thì được vào vai quần chúng Sơn Đông mãi võ, hát bán kẹo kéo, không có đất diễn. Lúc đó, tôi mới suy nghĩ học múa lửa để tạo sự mới lạ.
Thế là, cứ tối tối tôi lang thang ra các quán nhậu ở đường Thành Thái (TP.HCM) canh chừng để gặp mấy em nhỏ biểu diễn múa lửa xin học nghề. Phải 1 tuần sau, tôi năn nỉ dữ lắm mới có một cậu bé chịu giúp. Tôi dúi vào tay em 200 ngàn đồng và nói dối là học múa lửa vì muốn tạo bất ngờ trong sinh nhật em gái.
Hai anh em chỉ tập vài phút cách bỏ lửa vào họng rồi “sư phụ” của tôi đi ngay. Đó là tất cả những gì tôi học được.
Ngày đó tôi ở trọ ở quận 8 (TP.HCM) - ngay trung tâm thành phố, tập múa lửa rất khó. Tôi phải đợi tới 12h đêm, cả nhà ngủ hết, vào nhà vệ sinh để học. Cứ học được chừng 10 phút tôi lại phải ra ngoài cho khói bay đỡ mới vào học tiếp.
Mấy ngày đầu tập, cổ họng bỏng rát, gần như không ăn được gì. Còn chuyện uống xăng, nuốt dầu bị phỏng miệng thì như cơm bữa. Da mặt tôi bị nám vì học múa lửa trong phòng kín cộng thêm khắp người chi chít sẹo, lông tay, lông chân không mọc được.
Năm tôi thi tốt nghiệp, lúc đó đang là Sea Games, tôi thấy mọi người ra đường đông nên mạnh dạn ra ngã tư cầu chữ Y (cầu nối giữa Quận 5 và Quận 8) biểu diễn. Ai dè mọi người tới xem đông quá, vỗ tay rần rần, tôi còn bị công an đưa về phường vì tội quấy rối trật tự nhưng may mắn được tha về.
Tuy nhiên, khi tốt nghiệp xong, không có ai mời tôi show diễn viên cả mà chỉ mời đi diễn múa lửa. Trong 3 năm liền tôi giấu bố mẹ tham gia những hội chợ Lô tô, rồi ngủ ở dưới sàn sân khấu.
Ngày ấy tôi đi múa lửa, một ngày nhận cat-sê từ 150-200 ngàn đồng. Thậm chí, những đêm mưa không có khán giả, tôi chẳng kiếm được đồng nào cả.
Không tìm được người thứ 2 tốt như vợ
Trong thời gian học trường Sân khấu, tôi về nhà chơi vào dịp cuối tuần và gặp Quỳnh Anh. Ngày 14/2, tôi ra chợ mua hoa, nhìn cô bán hoa xinh xắn nên có ý định tấn công. Ban đầu tôi ấn tượng với em của vợ hơn nhưng phát hiện ra cô em có người yêu thì chuyển sang “cua” cô chị. Đúng là tình em mà duyên chị.
Điều hạnh phúc hơn cả, là chúng tôi sắp có con đầu lòng. Cảm giác ấy thích lắm nên tôi cũng đang cố gắng tích cóp mua nhà để con có một chỗ ở khang trang, rộng rãi hơn.
Vợ tôi là một người ít nói và luôn chu toàn mọi thứ. Nhiều khi, dù tôi đi làm, bận rộn, nóng giận cũng la mắng cô ấy nhiều lắm, nhưng vợ tôi đều nhẹ nhàng chứ không tức giận. Đối với bản thân tôi mà nói, để kiếm được một người thứ 2 như cô ấy rất khó.