Một sáng cuối tuần, vợ đưa con về ngoại chơi, còn mình tôi ở nhà xử lý nốt đống tài liệu đang dở dang thì bỗng chuông điện thoại đổ réo rắt. Vừa bắt máy, kịp alo một tiếng thì đầu dây bên kia cất tiếng: “Cho hỏi đây có phải số anh Minh không ạ?”.
Bất chợt, tôi thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng, giọng nói quen lắm, nhưng nhất thời tôi chẳng nghĩ ra. Lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi:
- Đúng, tôi Minh đây, chị là ai đấy?
- Ôi, không nhớ giọng em sao, em Nhàn đây…
Một thoáng ngạc nhiên, bối rối chợt ùa về trong lòng tôi. Nhàn là mối tình đầu của tôi cách đây 10 năm về trước.
Lúc đó, chúng tôi đều là sinh viên, tôi và em học cùng trường, khác khoa. Trong lễ kỷ niệm 40 năm thành lập trường, Nhàn biểu diễn một điệu múa đơn, tôi ấn tượng với em vô cùng. Tìm mọi cách để có số điện thoại của Nhàn, tôi bắt đầu công cuộc cưa đổ em. Thế rồi 3 tháng sau ngày hội đó, chúng tôi chính thức trở thành 1 đôi.
Yêu nhau hơn 2 năm, 2 chúng tôi ra trường. Tôi đưa Nhàn về nhà ra mắt, bố mẹ tôi quý em, nhưng lúc đó 2 đứa đều chưa có công ăn việc làm gì nên chưa thể kết hôn. Sau hơn 1 năm lăn lộn làm đủ nghề linh tinh ở Hà Nôi, cả tôi và Nhàn đều chưa có gì ổn định trong tay. Thời điểm đó, bố mẹ Nhàn ở quê giục em về gấp, vì có đợt thi công chức xã, dù không muốn nhưng Nhàn vẫn phải về, Nhàn nói: “Em là con gái, có lứa có thì, em không thể cứ hy vọng mãi vào những điều không chắc chắn được”.
Thế rồi Nhàn từ biệt tôi. Kỳ thi công chức đó, Nhàn đỗ. Em chính thức chuyển về quê sinh sống và làm việc. Chuyện tình cảm của tôi và Nhàn vì thế mà trắc trở, thời gian đầu, chúng tôi vẫn liên lạc đều, tôi thường tranh thủ ngày nghỉ lên thăm em, nhưng cũng chỉ được 1 năm. Sau đó, cả 2 chúng tôi đều nhận ra 2 đứa có cố gắng nữa cũng chẳng thể có tương lai, vì xa xôi và điều kiện không cho phép. Cuối cùng thì chia tay.
Phải khó khăn, đau khổ lắm chúng tôi mới thôi không nhớ về nhau nữa. Nhàn nói, đừng liên lạc với nhau nữa, nếu không sẽ chẳng thể quên được nhau đâu. Thế là cả 2 chúng tôi cùng thay số, xóa toàn bộ liên lạc về nhau.
Thời gian đó, tôi không biết Nhàn đã vượt qua thế nào, nhưng tôi thì khốn khổ vô cùng. Tôi chìm ngập trong bia rượu, chẳng làm nổi việc gì ra hồn. Mãi gần 1 năm sau, khi xin được việc, đi làm, nhiều mối quan hệ với các cuộc vui mới giúp tôi nguôi ngoai.
Sau đó hơn năm, bạn tôi báo tin Nhàn đã kết hôn với một đồng nghiệp cùng cơ quan. Tôi mừng cho cô ấy.
Rồi tôi quen Thu, là vợ tôi bây giờ. Thu tuy không xinh đẹp như Nhàn nhưng em rất ngoan ngoãn, thảo hiền, tôi dù chưa thực sự quên Nhàn, nhưng tôi có tình cảm thực sự với Thu. Sau đó không lâu, chúng tôi kết hôn. Mười năm chung sống, em sinh cho tôi 2 cậu con trai kháu khỉnh, cuộc hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc và êm ấm.
Ảnh minh họa |
Ký ức quay trở lại như một thước phim quay chậm…
Nhàn phá tan bầu không khí tĩnh lặng bằng một câu hỏi: “Tối nay anh bận không? Em đang ở Hà Nội, khó khăn lắm mới xin được số anh, đi uống cà phê nhé. 10 năm không gặp nhau rồi đó”.
Tôi lập tức đồng ý, bỗng thấy xuyến xao kỳ lạ, không biết Nhàn trông như thế nào sau 10 năm nhỉ? Tôi đứng lên ngắm trong gương. 10 năm, tôi béo thêm những hơn chục cân, những nếp nhăn bắt đầu xuất hiện trên gương mặt, mái tóc bắt đầu lốm đốm sợi bạc. Còn Nhàn, Nhàn có tóc bạc chưa, 35 tuổi rồi chứ ít ỏi nữa đâu. Tôi chợt thấy háo hức vô cùng.
7 rưỡi tối, tôi ăn mặc lịch sự, chờ sẵn tại một quán cà phê ven hồ, đúng nơi ngày xưa tôi và Nhàn hay hò hẹn. Khi tôi đang mơ màng nhìn ngắm mặt hồ lăn tăn gợn sóng ngoài kia, thả trôi suy nghĩ của mình về những ký ức xa thẳm thì bị một giọng nói cắt ngang: “Anh chờ em lâu chưa?”.
Tôi giật mình quay lại, đứng trước tôi là một phụ nữ to cao, có phần hơi béo, tóc làm xoăn thả bồng bềnh. Nhàn kéo ghế ngồi xuống, nở nụ cười tươi: “Nhìn em khác quá không nhận ra đúng không?”. Quả thật, Nhàn thay đổi rất nhiều, 10 năm về trước em mình hạc xương mai, chứ không to béo như bây giờ. Ừ, 10 năm trôi qua, phụ nữ qua sinh nở làm gì có ai mình hạc xương mai được nữa, đến tôi cũng phát tướng ra mà.
Bỗng dưng, lúc đấy, cảm giác háo hức biến đi đâu mất, trong lòng thậm chí còn thấy đôi chút hụt hẫng. Tôi chợt nhận ra, hóa ra tôi chỉ vì tò mò muốn biết 10 năm sau Nhàn sẽ ra sao, cái tôi trông đợi, là em của 10 năm trước chứ không phải bây giờ. Một chút nhẹ nhõm bỗng len lỏi trong lòng.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ, chẳng còn ngượng ngập, chẳng còn bồi hồi. Tôi và Nhàn nói chuyện như 2 người bạn lâu ngày không gặp. Hỏi thăm về gia đình, cuộc sống của nhau.
9 rưỡi, tôi và Nhàn chia tay nhau, em bảo sớm mai sẽ về quê. Nhàn nói, em hy vọng có dịp đến thăm nhà anh. Tất nhiên, tôi vui vẻ mời em theo phép lịch sự thông thường nhất.
Một mình chạy xe máy về nhà, tôi chợt thấy vui vẻ, dễ chịu vô cùng. Bỗng dưng lại cảm thấy nhớ vợ, người phụ nữ tảo tần bên cạnh tôi suốt mười năm trời. Chắc tôi cũng không kể với vợ chuyện này đâu, giữ thành bí mật cho riêng mình cũng được. Người cũ trong lòng tôi, hóa ra cũng chỉ là cơn gió, gió thổi đến rồi lại đi, những gì còn lại bên tôi mới thực là mãi mãi.
Chơi bời với gái làng chơi và cái kết đắng ngắt (Chia sẻ) - Mẹ tôi đuổi Quỳnh ra khỏi nhà. Cô ta ung dung đứng lên, không quên bỏ lại một câu: “Bao giờ chọn được ngày nhớ nói với cháu một câu, cháu còn chuẩn bị”. |
Choáng váng khi phát hiện ra chồng giấu quỹ đen trong…bát hương (Chia sẻ) - Ngày rằm, tôi tranh thủ sắm cái lễ thắp hương, đồng thời dọn dẹp lại ban thờ… Lúc động vào bát hương, tôi bất ngờ đến đứng hình tại chỗ. |
Dở khóc dở cười vì “chiến dịch” sinh cháu đích tôn của mẹ chồng (Chia sẻ) - Chỉ vì “chiến dịch” sinh cháu đích tôn cho dòng họ mà vợ chồng tôi sống dở chết dở. |