Giết chồng ‘thượng mã phong’, vợ dựng hiện trường giả

( PHUNUTODAY ) - Vừa ái ân xong, người chồng tâm thần bỗng tắt thở ngay trên bụng, Điềm nghĩ cạn, thít cổ anh này bằng dây thừng, và lấy kéo đâm vào người để tạo hiện trường giả.

Người đàn bà mang tội giết chồng

Nghe cán bộ giám thị gọi lên hội trường của phân trại 1, Trại giam Phú Sơn 4, Thái Nguyên, người đàn bà có dáng người nhỏ nhắn bước vội trong mưa. Cô nghĩ cán bộ thông báo có chuyện khẩn cấp, hoặc gia đình lên thăm mình nên rảo bước thật nhanh. Nhưng khi thấy tôi, ánh mắt cô trùng xuống đượm vẻ man mác buồn. Người đàn bà 37 tuổi phạm tội giết người đó mang tên Lý Thị Điềm.

Nạn nhân của Điềm không ai khác là người chồng từng má ấp tay kề nhiều năm trước. Nhìn người đối diện với mình, nữ phạm nhân này khẽ cúi xuống, ánh mắt mệt mỏi. Dạo này sức khỏe của Điềm không được tốt, cô đang bị ốm, trên người sực mùi thuốc kháng sinh. Cô rụt rè như phán đoán xem tôi là ai, sao lại muốn gặp cô. Khi được biết sẽ nói chuyện với phóng viên, cô dần cởi mở, nở nụ cười xã giao.

Nhìn Điềm, không ai có thể nghĩ cô phạm trọng tội. Dáng người nhỏ thó, nước da trắng với mái đầu rẽ ngôi giữa, cô giống một người đàn bà chân chất hơn là một kẻ giết người. Phải mất một lúc, Điềm mới có thể cởi mở câu chuyện bằng một giọng đều đều. Điềm mở màn cuộc trò chuyện bằng những lời thanh minh rằng mình không cố ý hành động vậy, rằng cô không hiểu biết, nghĩ cạn và quá hoảng loạn khi ra tay với chồng. Vừa nói, nước mắt lăn tròn trên gương mặt mệt mỏi của chị ta.

Điềm sinh ra ở một vùng núi cao của tỉnh Cao Bằng. Nhà đông anh em, hàng ngày ngoài giờ đi học, cô bé Lý Thị Điềm lanh lợi phải giúp bố mẹ kiếm củi, lên rẫy tỉa ngô, trồng sắn. Cuộc sống ở vùng cao nghèo khó, nên khi biết hết mặt chữ, Điềm nghỉ học ở nhà và trở thành lao động chính khi mới 9 tuổi.

Hàng ngày, cô bé phải làm đủ mọi việc từ chăm em, lên rừng kiếm củi tích trữ sử dụng cho mùa đông khắc nghiệt. Cô phải đi bộ hàng chục cây số để chặt được những cành củi chắc, khô rồi lại gùi trĩu vai về nhà. Có hôm, Điềm đi từ tờ mờ sáng đến khi tối mịt. Bữa trưa chỉ là nắm cơm độn ngô, sắn được vo tròn với ít muối trắng. Lúc khát nước, cô lại đi tìm các khe suối, hạt sương đọng trên lá để uống.

Vất vả, khổ cực nhưng càng lớn, Điềm càng xinh xắn. Cô bé có gương mặt tròn, đôi mắt biết cười và khóe miệng lúc nào cũng tươi vui. Nhiều thanh niên trong thôn, bản ngấp nghé để ý và nhờ người mai mối để có được Điềm.

“Bông hoa rừng” ngày một đằm thắm theo năm tháng. 16 tuổi, Điềm được gả cho một thanh niên niên trong bản. Chồng cô là Hứa Văn Cung, một chàng trai khỏe mạnh, có tài thổi kèn lá. Không có thời gian tìm hiểu, chỉ biết người nhà Cung mang con lợn và vài cân gạo nếp tới, cùng một số đồ vật khác, thế là Điềm theo anh này về làm vợ anh ta.

Vợ chồng trẻ, khỏe nên công việc cứ thế trôi chảy. Điềm làm lụng chăm chỉ từ sáng đến tối. Những việc nặng nhọc, không làm được, Điềm mới nhờ vả đến chồng. “Anh ấy là người thật thà, mặc dù uống rượu nhiều, vì thanh niên nào trong bản cũng vậy. Nhưng anh ta thương tôi”, Điềm rơm rớm nước mắt khi nhớ lại những ngày đầu sống hạnh phúc. Cô cho biết, nhà chồng cũng đông con nên khi lấy nhau, bố mẹ cho được con lợn, rồi cả hai phải vay tiền mua trâu phục vụ cho công việc nhà nông.

Nói đến người chồng đã khuất, Điềm luôn miệng bảo thương và khen anh ấy tử tế hơn người. Trong cuộc sống vợ chồng cũng có lúc xô đũa, đụng bát, nhưng cả hai sau đó lại yêu thương nhau. Giọng trùng xuống, Điềm bảo, bước ngoặt của mái ấm nhỏ của cô và chồng là vào năm 1997.

Thời gian đó, chuyện không may xảy đến, khi đứa con đầu lòng của hai người được vài tuổi, Cung đột nhiên ngẩn ngơ, lúc cười lúc nói. “Thày” trong bản phán chồng cô bị “con ma rừng” bắt vía. Vừa nuôi con, cô phải chạy vạy khắp nơi thuốc thang cho chồng. Hễ nghe ở đâu có thày mách chữa trị, Điềm lại tất tả bỏ công việc chạy đến tìm. Mãi sau này, đưa Cung ra bệnh viện tỉnh cô mới biết chồng mình mắc bệnh tâm thần.   
d
Lý Thị Điềm trong trại giam mà không nguôi nhớ con.

Vay mượn, cóp nhặt khắp nơi, ngay cả con trâu duy nhất của nhà, Điềm cũng bán để đưa chồng đi chữa trị. “Tôi đã cố gắng để anh ấy bình thường trở lại, vì có làm hết việc trong nhà, tôi và con vẫn phải cần sự giúp đỡ của chồng”, Điềm tâm sự.

 Sau đợt điều trị dài ngày, Cung được về với vợ con. Nhưng cũng từ đó, anh mắc phải chứng “sợ người”, thường bỏ đi cả đêm vào rừng rồi sáng hôm sau mới mò về. Có hôm, Điềm phải lặn lội khắp nơi để tìm chồng. V

ừa chăm con, Điềm phải vừa để mắt tới người chồng không còn bình thường. Công việc nhà cửa, một tay người phụ nữ trẻ đảm đương nhưng Điềm không một lời than trách, lầm lũi lo lắng cơm nước cho chồng, con. Mỗi lần đi rẫy, vào rừng kiếm củi, cô phải nhờ bà con để mắt tới chồng. Nhiều bà con trong bản thương cho Điềm vất vả, không được nhờ chồng. Những lúc vậy, cô chỉ biết âm thầm gạt nước mắt thương cho số phận hẩm hiu của mình trong những đêm cô nằm chơ chọi trong màn, khóc thầm.

Tâm Nhã
TAGS:
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn