Sáng sớm hôm đó, khi Bryan Anderson đang đi bộ ra cầu cảng để bắt đầu một ngày làm việc mới, thì anh trông thấy một người phụ nữ trung niên mải loay hoay bên cạnh chiếc xe Mercedes đắt tiền.
Liếc nhìn thoáng qua họ trong thứ ánh sáng lờ mờ khi bình minh chưa hé, Bryan nhận thấy chiếc xe có vấn đề và người phụ nữ chắc chắn cần sự giúp đỡ. Vì thế Bryan đã dừng bước và tiến về phía người phụ nữ cùng chiếc xe.
Bryan thấy rõ sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ. Không có bất cứ ai dừng lại để giúp bà ấy, nên có lẽ sự xuất hiện của Bryan khiến người phụ nữ sợ hãi. Vẻ ngoài của anh không giống một người có thể đem lại sự an toàn cho người khác. Bryan trông nghèo đói và giống một kẻ vô gia cư, lang thang trên khắp các con phố trong thị trấn. Anh có thể hiểu được người phụ nữ đang cảm thấy như thế nào. Trên con đường vắng vẻ này, chẳng có ai khác ngoài anh, người phụ nữ và chiếc xe sang trọng.
Thế nhưng Bryan vẫn quyết định tiến đến, chìa tay ra và nói:
– Tôi tên là Bryan Anderson, tôi thấy chiếc xe của bà có vấn đề và tôi nghĩ là mình có thể giúp bà sửa chữa nó. Tại sao bà không vào ngồi trong xe cho ấm áp hơn là đứng ngoài như thế này?
Người phụ nữ không còn cách nào khác là đồng ý. Bà đã chờ ở đây hơn 1 tiếng đồng rồi. Bryan lại gần và xem xét chiếc xe, thì ra nó bị thủng lốp. Thật may trước đây anh có học qua những việc sửa chữa đơn giản như này, nhưng cũng phải loay hoay hơn 30 phút, Bryan mới thay xong lốp mới cho chiếc xe.
Người phụ nữ vô cùng cảm ơn Bryan đã giúp đỡ mình. Bà nói bà đến từ St. Louis, vừa đi qua thị trấn này thì hỏng xe. Bà cũng hỏi mình phải trả công cho Bryan là bao nhiêu. Mặc dù bà không còn nhiều tiền nhưng bà sẵn sàng đưa nó hết cho anh. Người phụ nữ không thể tưởng tượng được nếu không có Bryan thì giờ đây bà đã xảy ra những chuyện gì.
Bryan mỉm cười và nói với người phụ nữ rằng, cách trả công tốt nhất cho anh là bà hãy giúp đỡ người khác mà không ngần ngại bất kỳ điều gì. Như thế là Bryan đã cảm thấy rất xứng đáng rồi. Hai người tạm biệt nhau, Bryan chờ cho người phụ nữ lái xe thì khuất thì anh cũng bước đi về nơi làm việc. Hôm nay là một ngày lạnh và có vẻ ảm đạm, nhưng Bryan thấy vui trong lòng.
Người phụ nữ lái chiếc xe Mercedes đắt tiền đi được vài dặm nữa thì nhìn thấy một quán cà phê nhỏ ven đường, bà liền rẽ vào để ăn nhẹ trước khi tiếp tục chuyến đi của mình. Đó là một căn nhà xỉn màu, bên ngoài có hai trụ bơm xăng đã cũ. Toàn bộ khung cảnh thật não nề.
Cô phục vụ ra đón khách với một chiếc khăn sạch trên tay. Người phụ nữ nhận ra cô đang mang thai khoảng 8 tháng nhưng không hề tỏ thái độ khó chịu hay căng thẳng dù phải làm việc luôn tay luôn chân. Sự phục vụ tận tình của cô khiến người phụ nữ rất hài lòng. Bà bỗng nghĩ đến Bryan và lời nói trước khi tạm biệt của anh. Bà thấy mình phải làm gì đó để giúp đỡ cô gái chăm chỉ này.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ thanh toán hóa đơn kèm theo 100 đô la. Cô phục vụ thấy thế bèn đuổi theo người phụ nữ để trả lại nhưng bà đã đi khuất. Cô gái đành quay trở lại và nhận thấy có một tờ giấy ăn được để lại trên bàn. Cô gái đã khóc khi đọc những gì người phụ nữ viết:
“Tôi tặng cô 100 đô la, cô không nợ tôi gì cả vì tôi cũng được rất nhiều người giúp đỡ mình khi gặp khó khăn. Lẽ ra một người đang mang thai 8 tháng như cô cần được ở nhà nghỉ ngơi thì cô vẫn ở đây và làm việc chăm chỉ. Tôi hy vọng số tiền này sẽ đỡ đần được phần nào cho cô. Nếu cô muốn trả lại tiền cho tôi, thì hãy trả bằng cách sống thật tốt và khỏe mạnh, sinh được một thiên thần đáng yêu nhé.”
Đêm đó, khi cô phục vụ trở về nhà, cô đã nghĩ mãi về số tiền cùng lời nhắn nhủ của vị khách kỳ lạ. Làm sao mà người phụ nữ đó biết được cô và chồng mình đang rất cần tiền, để lo cho em bé của hai người sắp chào đời vào tháng tới…
Ngắm nhìn người chồng đang say ngủ bên cạnh sau một ngày dài làm việc vất vả, cô trao cho anh một nụ hôn nhẹ vào trán và khẽ thì thầm: “Tất cả mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Em yêu anh, Bryan.”