Tôi từng gặp phạm nhân Nguyễn Thị Quỳnh Ngọc trong một lần đến công tác tại trại giam số 5 – Yên Định – Thanh Hóa. Ngọc cao ráo, xinh xắn, nói chuyện thông minh và tự tin. Ngọc nói với tôi rất nhiều về tương lai, về những dự định sẽ làm sau khi ra tù. Ngọc tin mình vẫn còn cơ hội để làm lại cuộc đời. Và vì thế, ở trong trại giam, Ngọc vẫn học tiếng Anh, vẫn tự trau dồi mình qua sách vở, để không bị lạc hậu với xã hội ngày trở về…
[links()]
Tôi đã phạm sai lầm vì quá yêu chồng
Từ trong sâu thẳm trái tim, tâm hồn và lí trí, tôi muốn quên đi quá khứ, muốn cất giấu tất cả vào miền ký ức riêng để nó ngủ yên và tôi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa mỗi khi nghĩ về nó.
Nhưng giờ đây, trong tận cùng đau khổ, cái quá khứ ấy lại hiện hữu trước mắt tôi như một thước phim đầy hình ảnh chứa đựng biết bao nụ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi luôn tâm niệm rằng: “Không bao giờ là quá muộn để gột sạch quá khứ đau thương và làm lại từ đầu…”.
Tôi sinh năm 1977 trong một gia đình nền nếp, gia giáo truyền thống. Tôi hội tụ sự khéo léo của mẹ và thừa hưởng sự nghị lực của bố. Sống giữa thời hiện đại với biết bao sự hội nhập của văn hóa phương Tây, nhưng tôi vẫn mang đậm chất Á Đông và tôi tự nhận rằng tôi là người một phụ nữ cầu toàn.
16 tuổi, tôi đã có những bước chân kiêu hãnh trên sàn catwalk. Tôi không dám nghĩ mình là một phụ nữ đẹp, cũng chưa hẳn là một người phụ nữ tài năng, nhưng tôi cũng được biết đến và nổi danh trong làng người mẫu.
Phạm nhân Nguyễn Thị Quỳnh Ngọc: Tôi sẽ phải đối mặt với mọi sóng gió. Nhưng tôi sẽ không cho phép mình gục ngã trên đường đời còn dài trước mặt…. |
Suốt gần 10 năm trong nghề, tôi đã gặt hái được khá nhiều thành công với những chuyến lưu diễn nước ngoài như nhật Bản, Hàn Quốc, Singapore… với những đêm diễn đầy hào quang. Tôi từng lọt vào Top 15 người đẹp với nụ cười quyến rũ, từng đi vào lòng người hâm mộ bởi phong cách của mình.
Là một người mẫu khá thành danh đầu những năm 1990 nhưng tôi không quên trau dồi cho mình vẻ đẹp tâm hồn và trí thức.
Nhờ nỗ lực, quyết tâm và không ngủ quên trong những hào nhoáng của nghề người mẫu, tôi đã trở thành sinh viên của trường Học viện Quan hệ quốc tế. Tôi chinh phục cuộc sống bằng niềm tin và hoài bão của tuổi trẻ.
Tôi bắt đầu yêu từ năm 17 tuổi. Tôi bước vào tình yêu bằng trái tim trong sáng. Người ấy cũng yêu tôi bằng tình yêu trọn vẹn. Suốt những năm tháng yêu nhau, chúng tôi đã có biết bao kỉ niệm đẹp.
Chúng tôi cùng dắt tay nhau đi trên bờ biển cát trắng, cùng lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, cùng nhau xây lâu đài cát… Khi tôi đi lưu diễn trên một hòn đảo xinh đẹp ở xứ Hàn, anh đã sang thăm tôi và cầu hôn tôi trong ánh sáng của hàng nghìn ngọn nến lung linh.
Sau 8 năm yêu nhau, chúng tôi làm lễ cưới. Tôi cũng rời bỏ sàn diễn khi đang ở đỉnh vinh quang của nghề để vun đắp cuộc sống gia đình. Anh đã dành cho tôi tất cả, đã mang lại cho tôi niềm hạnh phúc mà có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ còn được như thế nữa.
1 năm sau ngày cưới, niềm hạnh phúc của tôi được nhân lên khi tôi sinh được một đứa con trai. Tôi hân hoan đón nhận niềm vui trong sự thương yêu của chồng và của tất cả người thân.
Cuộc sống cứ trải thảm hồng cho tôi và tôi không còn mong muốn gì hơn. Hai vợ chồng thành đạt, cùng công tác tại Đài Truyền hình lớn với một mức lương ổn định và một đứa con xinh xắn. Tôi bảo vệ xong bằng thạc sĩ và đang có những dự định mới với sự nghiệp của mình…
Tôi tin sự nghiệp của tôi sẽ còn tiến xa hơn nữa khi tôi luôn nhận được sự ủng hộ của gia đình. Là một phụ nữ luôn biết cân bằng giữa công việc xã hội và chuyện gia đình, nên tôi được cha mẹ chồng và mọi người xung quanh rất yêu thương, đặc biệt là chồng tôi.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn lại cuộc sống của mình và mãn nguyện với những gì tôi đang có. Tôi tưởng như đất trời vạn vật như đang ghen tị với tôi. Mặc dù khi cất tiếng khóc chào đời, ông ngoại tôi đã nói:
“Con sinh vào giờ buồn, tháng buồn, năm cũng buồn nên cả cuộc đời con, cho đến lúc chết sẽ không bao giờ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc đời con chỉ có mưa và nước mắt. Ông đặt tên con là Quỳnh Ngọc – Ngọc trong hoa cho đời con bớt khổ”.
Tôi đã không tin những lời ông tôi nói vì tôi đang tận hưởng hạnh phúc của cuộc đời mình. 25 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ, tôi đã có trong tay những thứ mà nhiều cô gái ao ước:
Nhan sắc, học vấn, sự nghiệp, một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Tôi nguyện sẽ vun đắp và giữ gìn tất cả… Nhưng có lẽ ông trời không chiều lòng người…
Một cú sét giáng mạnh xuống gia đình tôi, làm thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi. Trong một ngày trời mưa bão, chồng tôi trở về nhà sau giờ làm việc mệt mỏi, với tâm trạng bất an hiện rõ lên trên gương mặt. Anh nói với tôi:
“Trong những giờ phút sa đà, mê muội, anh đã chơi cá cược bóng đá trên mạng, giờ số tiền nợ đã lên đến hơn 3 tỷ đồng. Anh không còn lối thoát nào nữa, anh cần sự giúp đỡ của em, nhưng xin em đừng nói với bố mẹ, anh sợ mẹ bị bệnh tim sẽ sốc…”.
Tôi như sét đánh ngang tại, bàng hoàng sợ hãi, tai như ù đi. Tôi nhìn sâu vào mắt anh và thấy một giọt lệ hiếm hoi trong đôi mắt đàn ông trào ra. Anh đang quỳ dưới chân tôi. Anh đã từng quỳ dưới chân tôi như thế khi trao cho tôi chiếc nhẫn cầu hôn giữa muôn vàn ngọn nến lung linh...
Tôi sẽ phải làm gì với số nợ hơn 3 tỷ đồng này đây? Tôi chỉ còn biết ôm lấy chồng tôi bằng đôi tay run rẩy. Tôi cảm nhận được nỗi đau đớn chết lặng của anh và hiểu rằng: Mình là chỗ dựa duy nhất của anh. Suốt bao đêm thao thức trằn trọc không ngủ, trong tôi dấy lên một tình yêu vô bờ bến.
Tôi đã nghĩ: “Đã là vợ chồng thì phải biết hy sinh không cần toan tính, là vợ chồng là biết chia sẻ ngọt bùi, cùng nhau vượt qua sóng gió…”.
Và tôi quyết định sẽ “chèo thuyền ra biển khơi” dù tôi biết tôi sẽ phải đối mặt với nhiều cơn sóng dữ dội của dòng đời và tôi cũng biết mọi việc mình làm và quyết định, nếu sai, thì đều có sự trả giá.
Dựa vào những mối quan hệ thân thiết từ thời còn làm người mẫu, tôi đã dùng uy tín của mình để vay một số tiền lớn trả cho những khoản vay của chồng. Nhưng số tiền ấy có là bao so với số tiền nợ hơn 3 tỷ.
Bất đắc dĩ, tôi phải dùng đến danh tiếng của một chuyên viên đối ngoại của Đài để mượn sổ đỏ của người dân Đông Anh làm tin để vay thêm tiền. Ngay cả đến mẹ nuôi của tôi, người đã rất yêu thương tôi, luôn ủng hộ mọi việc làm của vợ chồng tôi, tôi cũng vòi vĩnh để mẹ cho vay tiền.
Rồi những chỗ thân quen cũng không còn tiền cho vay nữa, tôi dành đi vay nặng lãi. Tôi điên cuồng tìm cách kiếm tiền bất chấp mọi chuyện, chỉ mong sao có tiền trả nợ cho chồng. Lãi mẹ đẻ lãi con. Số tiền nợ chồng chất.
Tôi không biết xoay xở ra sao nữa. Đó là những ngày không bình yên đối với cuộc đời tôi. Sóng gió cứ trào dâng trong lòng tôi. Nhưng tôi là người cầu toàn. Tôi không muốn có bất cứ điều tiếng gì ở cơ quan, cũng không muốn để bố mẹ biết.
Sau giờ làm việc về nhà, vợ chồng tôi vẫn phải tỏ ra bình thường để bố mẹ yên tâm. Chỉ đến khi đêm về, vợ chồng tôi mới ôm nhau khóc. Tôi thương anh, thương đứa con trai bé bỏng mới hơn 2 tuổi vô cùng. Chỉ mong thoát khỏi cảnh nợ nần để được hạnh phúc như xưa….
Giữa lúc rối bời như thế thì chồng tôi đột ngột ra đi vào một đêm mưa lạnh. Anh tuyệt vọng tìm đến cơn say rồi cảm lạnh, hay có một sức ép nào khác không, cho đến bây giờ tôi vẫn không biết được?
Tôi chỉ biết rằng anh đã ra đi mãi mãi, bỏ lại gánh nặng nợ nần và một đứa con thơ vừa tròn 3 tuổi cho tôi, không một lời trăng trối. Ngày đưa tiễn anh, tôi khóc nấc lên đau đớn. Nhìn đứa con trai ôm di ảnh của bố trong đôi bàn tay bé xíu với đôi mắt ngơ ngác, tôi vừa thương con, vừa đau đớn.
Tôi gần như gục ngã. Có những lúc tôi không còn muốn sống nữa. Tôi giam mình trong phòng không biết bao nhiêu ngày. Tôi phải sống sao đây cho những ngày tháng còn lại? Tôi thấy mình không còn lối thoát, chơi vơi giữa dòng đời, không biết bấu víu vào đâu.
Những ngày tháng ấy dần trôi. Tôi đã phải đến nhà từng chủ nợ xin khất. Mọi người thông cảm cho hoàn cảnh của tôi, cho tôi nợ nhưng phải trả tiền lãi hàng tháng. Tình yêu thương của bố mẹ chồng tàm giúp tôi lấy lại bình tâm.
Tôi quyết định mở công ty riêng với quyết tâm sẽ bằng mọi nỗ lực kiếm tiền trả nợ. Nhưng cuộc đời không dễ như tôi mộng tưởng. Trong một chuyến đi công tác dài ngày ở thành phố Hồ Chí Minh, khi trở ra Hà Nội, tôi đã bị Công an quận Cầu Giấy bắt giữ với tội danh: Lừa đảo, chiếm đoạt tài sản công dân.
Tôi bàng hoàng đau đớn. Thế là hết! Tôi đã mất tất cả. Gia đình tan nát, công danh sự nghiệp cũng tiêu tan và cái lớn hơn tất cả đó là lòng tin của mọi người bấy lâu nay dành cho tôi. Cái giá trị con người mà cả cuộc đời tôi sẽ không lấy lại được…
Trong sâu thẳm cõi lòng, tôi không bao giờ có ý định lừa đảo hay đẩy những người đã dang tay giúp tôi vào cảnh nỗi khốn cùng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ chiếm đoạt số tiền họ đã đỏ mồ hôi nước mắt kiếm được để đưa cho tôi.
Tôi cũng không bao giờ có ý định lợi dụng lòng nhân ái, bao dung của mọi người dành cho tôi. Nhưng định mệnh đã dẫn dắt tôi. Số tiền tỷ ngày đêm ám ảnh tôi. Tôi không muốn bị ngã ngồi trên mảnh đất, với xung quanh là bóng tối bủa vây.
Tôi muốn thoát ra bằng mọi cách để an ủi linh hồn chồng và cũng là để tạo dựng cuộc sống cho hai mẹ con tôi. Nhưng tôi đã tự tin mù quáng mà không biết rằng mình sẽ phải trả giá cho sự ảo tưởng của mình…
Vẫn biết ơn cuộc đời vì những bao dung đã nhận được
Sáu tháng sau khi chồng tôi mất, tôi bước chân vào nhà giam Hòa Lỏ, bỏ lại sau lưng đứa con trai mà tôi dứt ruột đẻ ra. Cánh cửa sắt trại giam lạnh lùng đóng lại tất cả ước mơ, hoài bão, gia đình, sự nghiệp của tôi.
Tôi nhận ra thế giới xung quanh mình đang đổ vỡ. Trong gần 8 tháng biệt giam, cách biệt với thế giới bên ngoài, tôi sống trong tâm trạng phập phồng lo âu, xen lẫn cả chút hy vọng mong manh rằng mọi người sẽ rút đơn kiện và dang tay cứu tôi ra khỏi vòng lao lý.
Nhưng một lần nữa nỗi đau lại đè nặng trên vai tôi khi luật sư báo tin mẹ tôi mất. Tôi lặng đi một phút rồi khóc òa. Còn nỗi đau nào hơn thế. Tôi không thể chấp nhận được cái ý nghĩ tôi đã mất mẹ. Vì tôi đang cần sự che chở của vòng tay mẹ hơn bao giờ hết.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Chỉ đến khi có người thông báo giờ hết cung, tôi mới gạt hai hàng nước mắt, lê bước về phòng giam trong nỗi ân hận, xót xa và tủi hờn. Tôi hoàn toàn hoang mang, bế tắc.
Tôi nhớ mẹ đã nói với tôi: “Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra với con nhưng cả nhà ai cũng thương con, tất cả đều tha thứ cho con. Con đừng suy nghĩ nhiều. Biết bao người vì cuộc sóng cũng phải sa chân, phải đi tù, rồi về họ vẫn đàng hoàng sống.
Con chỉ là một hạt cát trên sa mạc, một người phụ nữ yêu chồng hơn mọi thứ trên đời. Chỉ cần có lòng tin hướng thiện, biết sửa sai, con sẽ làm lại được. Mẹ sẽ cố gắng sống để chờ con trở về. Mẹ yêu con”.
Đó là những lời cuối cùng mẹ dành cho tôi, đứa con gái tội nghiệp. Mẹ tôi bị bệnh ung thư vú đã ở giai đoạn di căn, chắc mẹ đã đau khổ vì tôi nhiều lắm. Tội lỗi mà tôi gây ra, đã xoáy sâu vào bạo bệnh của mẹ. Có lẽ vì tôi mà mẹ mới ra đi nhanh như thế.
Tôi là đứa con bất hiếu, chưa chăm sóc được mẹ ngày nào. Mẹ đã sinh ra tôi, nuôi nấng tôi, vậy mà đến lúc mẹ qua đời, tôi cũng không thể thắp được cho mẹ một nén hương.
Cái chết của mẹ là một cú sốc lớn với tôi, khiến tôi rơi vào tuyệt vọng một thời gian dài. Nỗi đau mất mẹ chưa kịp nguôi ngoai, thì bản án chung thân lại dội xuống đầu tôi. Ngày bị Tòa tuyên án chung thân, tôi không đứng vững được nữa.
Cả bầu trời và mặt đấy như sụp xuống dưới chân tôi. Tôi đã ngất đi trước vành móng ngựa khi nghe phán quyết của tòa. Tôi cảm nhận được ánh mắt của những người bị hại đang nhìn tôi nửa thương cảm, nửa trách móc…
Tôi đã có những đêm dài ngồi khóc vì nhớ con cồn cào ruột gan mà không có gì khỏa lấp được, khóc vì thương bố mẹ, thương bản thân mình, chua xót cho cuộc đời mình. Giá như chồng tôi đừng nông nổi, đừng chìm đắm trong những canh bạc cá cược đỏ đen thì có lẽ cuộc đời tôi giờ đã khác.
Tôi đã có một gia đình hạnh phúc êm ấm và những ngày bình yên. Những ngày tháng tươi đẹp ấy đã mãi mãi ra đi. Mặc dù vậy, tôi chưa bao giờ trách giận anh, dù anh chính là nguồn cớ đưa đẩy cuộc đời tôi đến bên bờ vực thẳm. Vì dù cho có thế nào đi nữa, anh vẫn là người tôi đã yêu, đã dành trọn vẹn tình cảm của một kiếp người và anh mãi mãi là bố của con tôi.
Án chung thân được gặp gia đình vào ngày thứ 6, tại buồng thăm gặp dành cho án tử hình. Một cảm giác lo sợ xâm chiếm tôi. Tôi bước nhanh vào buồng. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là con trai tôi mà suốt hơn 2 năm qua tôi không được gặp.
Tôi òa khóc nức nở. Tôi thèm cảm giác được ôm con vào lòng, được hôn lên má con. Ánh mắt ngây thơ rơm rớm nước của đứa con trai bé bỏng nhìn tôi như hờn dỗi, lại như tha thiết.
Con tôi nói với tôi rằng: “Mẹ đừng khóc, con không khóc đâu. Con nhớ mẹ lắm. Bà nội bảo mẹ đi đóng phim Cảnh sát hình sự. Khi nào mẹ đóng phim xong, mẹ về với con đưa con đi chơi nhé…”.
Khi tôi bị bắt, con tôi mới hơn 3 tuổi, giờ cháu đã bắt đầu đi học. Nhìn bàn tay bé xíu của con ngày nào còn ôm di ảnh bố, giờ vẫn bàn tay ấy đặt lên tấm kính ngăn cách như muốn lau đi những giọt nước mắt đang vỡ òa trên má tôi, lòng tôi đau buốt.
Tôi chỉ muốn ôm con, siết chặt con. Chỉ một điều bé nhỏ như vậy mà tôi cũng không làm được. Bố mẹ chồng tôi đã đưa con tôi vào thăm tôi. Ông bà già đi nhiều. Tôi có lỗi với ông bà, vì ông bà chỉ có duy nhất tôi là con dâu.
Thời gian tôi làm con ông bà không dài nhưng tôi nhận được quá nhiều tình yêu thương mà ông bà dành cho tôi. Từ bát cháo đến nồi nước xông khi tôi sinh con cho đến vòng tay ông bà ôm lấy bờ vai tôi khi tôi gục ngã trước bàn thờ chồng.
Tôi cảm nhận được tình yêu ông bà dành cho tôi và cũng cảm nhận được nỗi đau mất đi đứa con trai duy nhất trong lòng ông bà và giờ đây lại chứng kiến đứa con dâu rơi vào vòng lao lý.
Cuộc gặp gỡ với bố mẹ chồng và con trai sau hơn 2 năm chỉ diễn ra trong vội vàng, chớp nhoáng, tôi trở lại phòng giam mà nước mắt cứ tuôn trào. Chỉ trong vòng 3 năm, có biết bao nhiêu sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời tôi.
Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không có tình yêu thương và lòng tin của người anh trai. Anh tôi luôn nói với tôi rằng: “Dù có bất cứ việc gì xảy ra, lúc nào anh cũng tin em là đứa em gái ngoan của anh. Anh sẽ đón em trở về…”.
Từ ngày tôi bị bắt, anh luôn ở bên tôi, theo sát những biến cố của tôi. Tôi được biết có lúc anh quên cả ăn, bỏ cả công việc của mình để đến từng nhà người bị hại, thuyết phục họ rút đơn kiện để tôi được giảm án, Rồi từng tuần, anh lại đi tiếp tế cho tôi đằng đẵng gần 3 năm trời.
Những ngày tháng nằm trong trại giam, sau song sắt lạnh lẽo, tôi đã có thêm sức mạnh khi nghĩ đến con trai tôi và nghĩ đến tình yêu thương, sự động viên của anh trai. Điều đó đã giúp tôi không còn chán chường, khích lệ tôi tiếp tục sống.
Sau 6 tháng chờ đợi, tôi ra tòa xử phúc thẩm, vừa lo âu, vừa sợ hãi, hồi hộp. Không biết số phận của mình sẽ ra sao đây? Liệu tôi có được giảm án không? Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi gạt vội hai hàng nước mắt trực trào ra khi nhìn thấy chị Hồng – người đã đặt bao lòng tin ở tôi.
Chị đã bỏ công việc từ Đức về Việt Nam để làm chứng và xin giảm án cho tôi. Chị còn nói: “Cô Ngọc đã có những việc làm làm tôi vô cùng thất vọng. Nhìn cô ấy xác xơ, tiều tụy tôi cũng không đành lòng. Tôi mong quý tòa giảm nhẹ hình phạt cho cô ấy, cho cô ấy một cơ hội sửa sai.
Nếu sau này mãn hạn tù trở về, cô Ngọc còn nhớ đến tôi thì tốt. Còn nếu khong, coi như đi qua sông, tôi đánh rơi số tiền ấy. Nhưng thật lòng tôi vẫn tin Ngọc là người tốt, chỉ vì bần cùng bất đắc dĩ cô ấy mới nghĩ quẩn, làm liều thôi. Xin quý tòa giảm án cho cô ấy, để cô ấy sớm được trở về làm người tốt và nuôi dạy con thơ…”.
Chị là người phụ nữ mà cả cuộc đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quên – người phụ nữ mà sau này dù giàu hay nghèo, tôi cũng sẽ tìm gặp để nói một lời xin lỗi. Lời xin lỗi muộn màng nhưng chứa đựng sự biết ơn – cái ơn mà cả cuộc đời còn lại tôi sẽ không trả hết.
Trong phiên tòa phúc thẩm, tôi được giảm án xuống còn 20 năm tù, 20 năm tù thật dài. Tôi biết chặng đường phía trước còn nhiều khó khăn, gian khổ. Tôi sẽ phải đối mặt với mọi sóng gió. Nhưng tôi sẽ không cho phép mình gục ngã trên đường đời còn dài trước mặt….
(Còn tiếp)
- NTQN