Xuân bước thật nhanh như muốn trốn chạy một cuộc tình tội lỗi, và thực tế nhất là nhanh chóng rời khỏi căn nhà ma quỷ ấy. Bất giác trong tâm trí Xuân nảy sinh một ý định trả thù những kẻ đã hạ nhục mình. Một cuộc trả thù phải gấp trăm ngàn lần những gì bọn chúng đã gây ra cho ông. Ông đi như chạy…
[links()]
Chuyện xảy ra ở một vùng quê huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng 11 năm về trước nhưng đến bây giờ nhiều người vẫn còn nhớ bởi đây là câu chuyện bi hài chưa từng có, đặc biệt là sự trả thù qua lại của những người trong cuộc bằng hung khí và vũ khí đến tàn khốc mà đỉnh điểm là vụ tung lựu đạn, nã súng điên cuồng vào “kẻ thù” lúc 3h45 ngày 1/9/2001 gây rung động vùng quê vốn yên bình bấy lâu.
11 năm trôi qua, bây giờ những người trong cuộc đều có cuộc sống mới, nhưng vụ án chắc hẳn là bài học đắt giá cho những con người mao hiểm với những cuộc phiêu lưu tình ái, với những oán hận, những cuộc trả thù tình…
Cuộc phiêu lưu tình ái giữa kẻ trộm và người bắt trộm
Ở vùng quê Đức Trọng này, nói đến ông Lê Xuân thì hầu như nhiều người trong xã đều biết. Ông là người xã đội trưởng luôn tận tâm với công việc, sống rất có trách nhiệm với mọi người.
Ở tuổi 50 nhưng vẫn là mẫu người đàn ông “lý tưởng” mà không ít phụ nữ muốn thổ lộ tâm tình. Trong số đó có cô hàng xóm kém ông gần 20 tuổi, là người đã làm con tim ông xao xuyến mà chuyện bắt đầu vào một đêm đầu tháng 6/2001.
Khi đó, ông Xuân phát hiện một bóng đen đang lúi húi trong vườn su hào nhà ông. Nghĩ là kẻ trộm, ông Xuân nhón nhẹ bước theo sát rồi bất ngờ lao ra tóm cổ tên trộm, nhưng bất ngờ thay đó là cô hàng xóm làng giềng Huỳnh Thị Thơm.
Ông Xuân lạy lục van xin, đám người kia không chịu và tiếp tục thay nhau đánh đập. |
Với những bó su hào tang vật còn nguyên trên tay, Thơm chỉ còn cách van xin tha thứ và xin đền đáp ân tình. Ông Xuân nghĩ mấy búp su hào cũng chẳng đáng giá mấy mà đây lại là người cùng xóm nên tha cho Thơm và cho luôn mấy củ su hào ấy. Thơm mừng thầm trong bụng và lặng lẽ ra về.
Khoảng hai tuần sau, ông Xuân chạy xe máy đi thị trấn Liên Nghĩa (huyện Đức Trọng) có công việc thì Thơm xin quá giang. Trên đường đi, do đường xấu nên khá xóc khiến Thơm thỉnh thoảng lại bị đẩy dúi về phía ông.
Và hình như Thơm cố tình ngồi sát vào người ông Xuân sau mỗi lần bị xóc ấy khiến ông Xuân trỗi dậy cảm giác xao lòng. Ông càng thấy “nóng trong người” khi Thơm mạnh bạo ôm nhẹ người ông, tán dương ông bằng những lời ngọt ngào mơn trớn.
So với bà vợ hom hem của mình thì Thơm trẻ đẹp bội phần và ở cái tuổi 28 đầy sức xuân của cô làm sao ông cưỡng nổi.
Biết ông Xuân đang đấu tranh giữa việc có nên hay không nên đi quá xa với mình, Thơm chủ động tâm tình muốn đền ơn ông Xuân chuyện ông không làm bẽ mặt cô về vụ trộm su hào bằng… những đêm ái ân.
Và rồi người đàn ông đang tuổi hồi xuân đã không cưỡng lại được sự quyến rũ của người đàn bà lẳng lơ, nên cuộc tình vụng trộm của họ đã bắt đầu trong một đêm trời cao nguyên se lạnh.
Sau lần vụng trộm ấy, cả hai không những không hối hận về việc đi quá giới hạn của mình, mà Thơm còn trăn trở mơ mộng và ông Xuân thì cũng ngơ ngẩn mãi về mối tình với cô hành xóm trẻ trung sung sức, mãnh liệt gối chăn ấy.
Và rồi cả hai đều lao vào nhau như hai con hổ đói lâu ngày, mà cái rẫy cách nhà gần 3 cây số là nơi hò hẹn lý tưởng của ông Xuân và Thơm.
Men tình ngày một nồng say khiến cả hai quên trách nhiệm người chồng, người vợ, mải lao vào cuộc tình ngoài luồng đầy mạo hiểm phiêu lưu. Thậm chí, khi chồng và các con vắng nhà, Thơm chủ động gọi ông Xuân qua nhà mình. Cả hai quấn lấy nhau mà không còn biết sợ là gì.
Nhưng “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, cả hai không thể ngờ những phút giây ngoài vợ, ngoài chồng ấy đang gieo mầm mống tai hoạ… Tai họa đã bắt đầu được nổi dậy, cháy chậm khi người chồng sinh nghi từ những biểu hiện bất thường của Thơm và cả của ông Xuân mỗi khi gặp mặt.
Trong khi người chồng có tên là M đang âm thầm tính kế thì mẹ anh cũng cất công theo dõi, bà mẹ chồng đã kể hết cho con trai nghe những nghi ngờ về con dâu mà theo bà là có cơ sở. Anh M lôi vợ ra tra khảo, hết dụ dỗ ngon ngọt lại hăm dọa đánh đập.
Lúc đầu Thơm còn cố cãi, nhưng bị chồng truy vấn gay gắt phải nhận bừa là bị ông Xuân cưỡng hiếp! Lúc đó M gầm lên vì giận giữ. Nhưng rồi dường như trong tâm trí M chợt nảy sinh một âm mưu… Khi đó M dịu giọng:
“Nếu cô còn muốn làm vợ tôi thì phải giúp tôi trị tội lão già ấy!”. Thơm chấp nhận mà quên rằng mối tình tội lỗi hơn 2 tháng qua với ông Xuân do chính cô ta chủ động mơn trớn gợi tình.
Sáng 29/8/2001, theo kế hoạch của chồng đã vạch ra, Thơm đưa các con sang gửi nhà một người bà con, sau đó đi gọi các anh Vui, Hiền (là em và cháu M) đến nhà Thơm họp cùng M, Hoàng (anh ruột M), Pháp (em ruột Thơm) bàn kế sách trừng trị kẻ dám cướp vợ người khác.
Sẩm tối hôm đó, theo kế sách đã đưa ra, Thơm đem lúa sang nhờ xay hộ. Lúc ông Xuân đang ở máy xay lúa thì Thơm thì thầm: “Hôm nay nhà em đi vắng cả, 8 giờ anh sang nhé. Nhớ đi theo đường bờ ao để chó không sủa!”.
Sau khi Thơm đem gạo về, ông Xuân liền sang nhà Thơm. Khác với mọi lần hai người gặp nhau vội vội vàng vàng, hôm nay Thơm đòi cả hai phải cởi bỏ hết y phục để cuộc vui thật thoải mái.
Ông Xuân tuy có hơi ngờ ngợ và định dừng lại, nhưng rồi không sao cưỡng được trước sự gọi mời đầy khiêu khích của ả đàn bà chưa đến tuổi 30 nên đành xiêu lòng ôm chầm lấy Thơm mà không hề hay biết đó là đêm truy hoan cuối cùng của cuộc tình vụng trộm.
Và chính cái đêm cuối cùng ấy, ông phải đón nhận một tai họa mà ông phải trả giá đắt.
Vừa lúc ông Xuân đang ôm ghì lấy Thơm thì M, Hoàng, Vui, Hiền, Pháp ập vào. Cả 5 người cùng chĩa đèn pin vào giường thét lên: “Nằm im!”, cùng lúc, áo quần của Xuân bị M đá phăng xuống đất.
Bị bắt quả tang đang nằm trên bụng vợ M, ông Xuân run bắn người và ê chề, khiếp hãi! Thơm được mặc lại áo quần, còn ông Xuân sau khi ăn nhừ một trận đòn hội đồng, bị lôi ra phòng khách.
Những người bắt ghen đã dùng một sợi dây cột gàu xách nước, dây thun cột hàng trói ông Xuân lại trong tình trạng không có quần áo và bắt quỳ dưới đất. Giấy bút được lấy ra. Ông Xuân và cả Thơm phải viết tường trình về quan hệ bất chính. Riêng ông Xuân phải viết đã hiếp dâm Thơm.
Ông Xuân lạy lục van xin, đám người kia không chịu và tiếp tục thay nhau đánh đập. Từ 20 đến 22 giờ, trong tình trạng thê thảm như vậy, ông Xuân phải viết 4 tờ tường trình. Xuân kể lại sự thật mối quan hệ của mình với Thơm, không nhận tội hiếp dâm dù bị đánh đập rất dữ.
Đến gần nửa đêm, đám người bắt ghen đi gọi Bí thư Đảng ủy xã đến chứng kiến. Thấy thảm cảnh của ông Xuân, ông Bí thư yêu cầu cởi trói và cho ông Xuân mặc quần áo vào. Những người kia không chịu và đòi Xuân phải bồi thường danh dự cho gia đình mình cùng với thiệt hại về tài sản do M nổi ghen đập phá.
Trước đây, M có mua của ông Xuân một xe Cub 70 với giá 6,5 triệu đồng chưa trả tiền, nay M buộc Xuân phải viết giấy rằng đã nhận đủ tiền bán xe. Không còn con đường nào khác, ông Xuân đành phải viết giấy theo yêu cầu của họ.
Chưa thỏa lòng tham, đám người kia buộc Xuân viết luôn giấy giao chiếc xe Dream và chiếc máy xay xát gạo của nhà ông cho chúng.
Về phía vợ ông Xuân, bà cắn răng khi thấy chồng đang chịu nhục hình. M dằn những trang giấy ông Xuân thú nhận thông dâm với Thơm và giấy nhận nợ tài sản trước mặt vợ ông Xuân, đe dọa:
“Nếu bà không đồng ý giao tài sản, chúng tôi sẽ khiêng chồng bà ra chợ bêu riếu…”. Thương chồng, bà vợ nuốt nước mắt chấp nhận yêu cầu của chúng để cứu chồng.
Hả hê với chiến tích cưỡng đoạt tài sản quá nhẹ nhàng, cả bọn làm gà ăn mừng. Nấu nướng xong, chúng dọn ra giữa nhà đánh chén tưng bừng và bắt ông Xuân quỳ ngay bên mâm rượu để nghe những lời mỉa mai, châm chọc.
Có đứa lại thốt lên những câu khiêu khích tỏ vẻ thương hại ông! Đau nhất là lúc này người tình Thơm không còn nói với Xuân những lời ngọt ngào ong bướm nữa mà thay vào đó là những lời lẽ tráo trở chua ngoa.
Thơm công khai tham gia trò chơi tra tấn dã man người tình một cách không thương tiếc. Thỉnh thoảng, Thơm lại liếc nhìn Xuân tỏ vẻ ái ngại, ăn năn. Sự tráo trở của Thơm khiến lòng ông Xuân đau xót và chất chứa đầy căm hờn người đàn bà mà kể từ bây giờ ông cho là rất đốn mạt dù lỗi lớn chính là ở ông.
Ông Xuân cố kìm nén nuốt lấy căm hờn trước những lời thóa mạ của đám người như bầy vượn hoang đang đùa vui trên sự đớn đau của ông. Lúc này, ông Xuân mới nghĩ thương người vợ mà ông đã vô tình và cố ý không quan tâm tình cảm phải chứng kiến tình trạng tê tái của chồng.
Khi rượu đã no say, những kẻ chơi trò nhục hình ông Xuân cảm thấy hả hê với cuộc trả thù chưa từng có của mình nên cởi trói, vứt quần áo trả cho ông. Được thả ra, ông Xuân nhục nhã ra về với những bước chân trĩu nặng lòng thù hận.
Xuân bước thật nhanh như muốn trốn chạy một cuộc tình tội lỗi, và thực tế nhất là nhanh chóng rời khỏi căn nhà ma quỷ ấy. Bất giác trong tâm trí Xuân nảy sinh một ý định trả thù những kẻ đã hạ nhục mình. Một cuộc trả thù phải gấp trăm ngàn lần những gì bọn chúng đã gây ra cho ông. Ông đi như chạy…
(Kỳ II: Mối tình vụng trộm và cuộc trả thù đẫm máu )
- Hà Thanh