Thoáng nhìn qua hình dáng của ông Trần Đại Nghĩa (SN 1971) một người đàn ông bị cụt hai tay, hỏng vĩnh viễn một con mắt, thì không ai nghĩ rằng hàng ngày ông Nghĩa có thể rong ruổi vượt hàng trăm km đường bộ trên chiếc xe máy cũ kỹ đã trơ khung sắt của mình để đi bán vé số dạo.
Người dân sống quanh con hẻm nhỏ nằm trên đường Tôn Đức Thắng, phường 5, TP. Sóc Trăng cho chúng tôi biết: Ở đây ông Nghĩa được biết đến không chỉ vì siêng năng, cần cù và chí thú làm ăn, mà người ta biết đến ông, bởi lẽ ông là người có một nghị lực sống hết sức phi thường.
Người ta còn bảo rằng ông Nghĩa là người chồng, người cha tuyệt vời. Sống nơi xứ người nên ngày vợ ông mang bầu và lần lượt sinh 3 đứa con đều do ông một mình chăm sóc và nuôi vợ trong những ngày tháng ở cữ.
Vượt lên số phận tật nguyền để nuôi gia đình
Trong lần tiếp xúc với chúng tôi, bà Ba Thùy (Nguyễn Thị Thùy, SN 1972, vợ của ông Nghĩa) khẳng định: “Không phải nói khoác nhưng ít ai làm được như chồng tôi. Cũng bởi cái tính hiền lành, thật thà và chí thú làm ăn của ổng (ông Nghĩa) mà tui thương ổng cho đến bây giờ”.
Người vợ này không quên nhắc lại câu nói có phần hơi “sến” của chồng khiến ông Nghĩa đỏ mặt. “Nhớ lại ngày tui hạ sinh đứa con trai đầu lòng vừa tròn 1 tháng. Có lần tui hỏi ông Nghĩa:
Gần cả tháng nay làm sao anh chăm sóc, giặt giũ và cơm nước cho hai mẹ con được. Ông Nghĩa cười với tui rồi trả lời một câu khiến tui nhớ mãi cho đến chết. Ổng nói, tại vì anh có trong lòng sức mạnh tình yêu của anh dành cho em và con”.
Dù đã khuya nhưng ông Nghĩa vẫn đi bán vé số lo cho con ăn học. |
Đang ngồi vo gạo chuẩn bị cho buổi cơm chiều của gia đình ở góc nhà, khi nghe vợ đem câu nói là bí mật riêng của hai vợ chồng ra chia sẻ với khách. Ông Nghĩa mắng yêu vợ: “Cái bà này nói chi chuyện đó cho người ta cười tui à”.
Trước câu hỏi của chúng tôi rằng cơ duyên nào đã khiến cho bà Thùy chấp nhận lấy một người tật nguyền như ông làm chồng. Ông Nghĩa không trả lời mà lấy đôi khỉu tay của mình khều khều vợ ra ý bảo bà Thùy kể lại.
Dù có phần ngượng ngùng, nhưng bà Thùy vẫn kể một cách rất chi tiết. “Cách đây gần 15 năm, tui và ông Nghĩa gặp nhau tình cờ trong một lần ông ấy vào quán nhậu nơi tui rửa chén thuê để bán vé số.
Lúc đó, không hiểu vì sao khi nhìn thấy ổng thì tui đã thấy thương. Chắc có lẽ cả tui và ổng đều là những mảnh đời cơ cực như “bèo nước gặp nhau”, nên khi ổng ngỏ lời yêu, tôi đồng ý ngay.
Sau đó không lâu tui và ổng đã trở thành vợ chồng. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, không tiệc tùng đình đám mà chỉ có mâm cơm đơn sơ cúng ông bà và một vài người khách là bà con thân tộc đến chúc mừng”.
Qua lời hai vợ chồng, chúng tôi được biết ông Nghĩa và bà Thùy đều là dân tứ xứ dạt về vùng đất Sóc Trăng làm ăn sinh sống. Ngày ấy, không ai trong số họ dám mơ về một gia đình hạnh phúc, những đứa con ngoan khi mà cái ăn cho bản thân còn lo chưa xong.
Nhưng tình yêu đã đem ông Nghĩa và bà Thùy đến với nhau, giúp họ vượt qua số phận và sự nghèo khó đang bủa vây trước mắt. Sau ngày cưới, ông Nghĩa và bà Thùy thuê một căn phòng nhỏ nằm trên đường Tôn Đức Thắng, phường 5, TP. Sóc Trăng để làm nơi che mưa che nắng.
Cuộc sống của hai người tuy có phần khó khăn nhưng vô cùng đầm ấm và hạnh phúc. Rồi lần lượt 3 đứa con ra đời như là minh chứng cho tình yêu tuyệt đẹp của họ, nhưng nó cũng khiến cho gánh nặng trên đôi vai hai vợ chồng ông Nghĩa càng thêm nặng hơn.
Cụt 2 tay nhưng lúc rảnh rỗi ông Nghĩa phụ vợ làm công việc gia đình. |
Để có tiền lo cho gia đình nhỏ bé của mình, đã bao năm qua, hai vợ chồng ông Nghĩa làm nhiều công việc khác nhau và chỉ trở về nhà lúc nửa đêm nhằm kiếm thật nhiều tiền. Tuy cụt hai tay nhưng hàng ngày người đàn ông này vẫn đưa đón con đến trường như bao người cha khác.
Sau khi làm xong nhiệm vụ quan trọng này, ông Nghĩa phóng xe máy ào ào theo Quốc lộ 60 xuống Đại Ngãi, qua huyện Trần Đề để bán vé số. Buổi chiều, sau khi lấy vé số của ngày mới, ông Nghĩa rước con về nhà rồi đi tìm các quán nhậu quen để bán vé số đến 23h mới về.
Công việc của ngày mới đối với ông Nghĩa thường bắt đầu từ lúc 3h sáng. Ngày nào cũng vậy, vào giờ này là ông lại thức dậy, dong xe theo tuyến Quốc lộ 1A xuống Nhu Gia, Phú Lộc, thậm chí sang tận tỉnh Bạc Liêu bán vé số đến 9 h sáng mới trở về nhà ăn cơm.
Quãng đường một ngày ông Nghĩa phải vượt qua gần 200 km bằng đôi tay tàn tật, việc này khiến nhiều người phải cúi đầu cảm phục. Ngoài việc bán vé số ông Nghĩa còn phụ vợ mua ve chai mỗi lúc có nhiều hàng.
Tiếng cười che lấp cực nhọc
Để có thể điều khiển được chiếc xe máy cà tàng của mình bằng đôi tay cụt. Ông Nghĩa chế ra hai cái ống sắt đúc cứng vào khuỷu tay. Ống sắt bên tay trái ông làm một cái lỗ nhỏ gắn vào tay cầm của chiếc xe. Còn ở đầu ống sắt bên tay phải ông chế mấy ngón tay giả để cầm cần ga xe máy.
Chỉ với bấy nhiêu đó, người đàn ông này có thể vượt đường xa để mưu sinh, lo cho gia đình và con cái ăn học hơn chục năm qua. Còn vợ ông, bà Thùy hàng ngày đi rửa chén thuê cho một quán ăn ở TP. Sóc Trăng. Những lúc quán ế khách, tiền lương ít ỏi, bà Thùy còn làm thêm công việc đi lượm ve chai.
Công việc của hai vợ chồng hết sức vất vả nhưng không ai than vãn một lời nào. Cuộc sống của gia đình họ cứ lặng lẽ trôi qua như thế suốt nhiều năm trời. Làm ra được đồng nào là cả hai cùng tích cóp để nuôi 3 con trai ăn học.
Ngồi trò chuyện với chúng tôi, ông Nghĩa cho biết, căn phòng trọ này là nơi vợ chồng con cái ông trú ngụ mấy năm qua. Để giảm chi phí nên ông chọn căn phòng chỉ vừa đủ chỗ để mắc hai cái mùng và để được một số vật dụng dùng trong việc nấu nướng của gia đình.
Nhìn quanh căn phòng trống hoác của gia đình ông Nghĩa, tài sản có giá trị nhất chỉ là chiếc xe máy cũ kỹ mà ông làm phương tiện đi mưu sinh hàng ngày. Ngoài ra còn có chiếc xe đạp với tuổi đời khá lâu mà đứa con trai lớn của ông vừa mới được một người dân trong hẻm cho lại để đi học.
Tâm sự với chúng tôi, người chồng khuyết tật này khẳng định: “Bao năm qua nhờ sự động viên của người vợ tốt, bà ấy luôn chi tiêu cần kiệm, tích cóp từng đồng bạc lẻ để cùng tui vượt qua bao khó khăn”.
Tiếp lời chồng mình, bà Thùy cười nói trong sự mãn nguyện: “Dù công việc cực nhọc là vậy nhưng tôi không thấy mệt, mà trái lại còn hăng làm. Mấy người bạn làm cùng quán với tôi nói, tôi sướng như tiên, có 3 đứa con đứa nào học cũng giỏi. Đi làm còn được chồng đưa đón”.
Hỏi về mức thu nhập của hai vợ chồng hàng tháng, hai vợ chồng này nhẩm tính tổng thu nhập của 2 người có tháng cũng được hơn 4 triệu đồng. Số tiền đó vừa phải trả tiền thuê nhà trọ, tiền điện nước mỗi tháng mất khoảng 700.000 đồng, vừa phải lo cho 5 miệng ăn ngày 2 bữa và đặc biệt là phải lo chuyện học hành cho 3 đứa con.
Chia sẻ với chúng tôi, cả ông Nghĩa và bà Thùy đều cho rằng dù nghèo nhưng cuộc sống gia đình hạnh phúc đã khiến họ mãn nguyện. Nên bây giờ có khổ mấy hai vợ chồng cũng vượt qua.
Dù cuộc sống nghèo khó là vậy, nhưng trong căn nhà nhỏ này, hàng xóm vẫn thường nghe những tiếng cười đùa của hai vợ chồng người đàn ông tật nguyền bên các con trong những lúc nhàn rỗi.
Nhìn cảnh gia đình ông Nghĩa dùng bữa cơm đạm bạc chỉ vẻn vẻn có ba quả trứng vịt luộc và một mớ rau vườn mà vô cùng ấm cúng, chúng tôi mới cảm nhận được hết giá trị của một gia đình hạnh phúc. Những tiếng cười nói của các thành viên không ngừng vang lên trong bữa cơm.
Họ chia sẻ cho nhau những niềm vui nỗi buồn trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Tuy không nói ra, nhưng chúng tôi có thể thấy được vẻ hạnh phúc của ông Nghĩa và bà Thùy khi thằng Út khoe rằng hôm này nó được cô giáo cho điểm 10.
Đôi mắt người đàn ông tật nguyền đỏ hoe khi nghe 3 đứa con đồng thanh hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để không làm buồn lòng cha mẹ. Học giỏi để đưa gia đình của họ sớm thoát ra cái cảnh nghèo khó như hiện tại.
Từ giã gia đình này mà trong lòng chúng tôi thấy lâng lâng niềm vui. Vui vì trong cuộc sống còn có những tấm gương nghị lực và ý chí giữa đời thường. Ở đâu đó trong xã hội này vẫn còn có những gia đình tuy nhiều tiền, nhiều bạc nhưng hạnh phúc lại là thứ họ vẫn đi tìm kiếm.
Song, trong con hẻm tối tăm, vượt lên sự nghèo đói, hạnh phúc đơn sơ đó luôn hiện diện và sáng lung linh trong gia đình người đàn ông tật nguyền.
- Trọng Hoàng
[links()]