Tôi 58 tuổi, trước đây sáu năm quen và yêu một cô gái nhỏ hơn mình 30 tuổi, giờ em đã có thai với tôi. Khác với những người khác khi có thai thì làm ầm ĩ và ngày càng phụ thuộc vào người tình thì em thất vọng và muốn bỏ đi. Tôi vì thương em, thương đứa bé nên muốn bao bọc em suốt đời nhưng không thể cưới vì sẽ làm tổn thương người vợ hiện tại. Chúng tôi quen nhau khi em đang là thực tập sinh cho một công ty nước ngoài, đối tác của tôi.
Có con ngoài giá thú với bồ trẻ ở tuổi ngoài 58. |
Không may cho em, làm mới được sáu tháng thì công ty đó giải thể nên em đột ngột lâm vào tình cảnh thất nghiệp. Trong một lần làm việc qua điện thoại để đóng các hợp đồng đang dang dở, tôi quý mến giọng nói của em nên mời đi ăn riêng, em đồng ý. Hôm đó em xuất hiện rất giản dị nhưng cuối buổi ăn em nói sở dĩ gặp tôi vì có việc cần nhờ chứ không thích đi ăn riêng với đối tác. Tôi lắng nghe và em nói cần tiền để tiếp tục học lên cao học, em có thể gặp tôi đi ăn uống hoặc quan hệ mỗi tuần với điều kiện tôi chu cấp tiền cho em.
Tôi ngỡ ngàng, em thì khóc, rồi tôi đồng ý. Từ đó mỗi tuần chúng tôi gặp nhau một lần nhưng tôi không bao giờ dẫn em đi ăn uống nữa mà vào khách sạn. Sau mỗi lần quan hệ chúng tôi thường trò chuyện, tôi nhận ra em là người vô cùng kín đáo, tinh tế và hiểu biết. Tôi vẫn không hiểu lý do vì sao em cần tiền để học tiếp trong khi hoàn toàn có thể đi làm với mức lương cao vì được đào tạo chuyên môn bài bản, giao tiếp tự tin và giỏi ngoại ngữ. Em không chủ động đề cập đến nên tôi dù rất tò mò cũng không hỏi.
Tôi kể cho em nghe nhiều về gia đình, công việc hàng ngày và hai con trai của mình. Em bằng tuổi con trai lớn của tôi, sớm tự lập trong khi con trai tôi không được như thế. Tôi tốn nhiều tiền đầu tư cho việc học của con nhưng thành tích ở trường và khả năng ứng xử đều thua em. Tôi còn chia sẻ với em việc các con rất xa cách ba mẹ, thường đóng cửa phòng làm việc theo ý mình, có ít bạn bè, không thích tiếp xúc với người thân. Em đã nói với tôi về những thói quen học đường, về sự khác biệt thế hệ, về những mơ ước tuổi trẻ để tôi thay đổi và tiếp cận con mình.
Quen em hơn hai năm tôi thay đổi nhiều, cố gắng để gần gũi con và nhân viên ở cơ quan nhiều hơn. Là sếp lớn trong một cơ quan nhà nước, lần đầu tiên tôi quan tâm tới động lực làm việc của nhân viên và thay đổi cách giao tiếp hàng ngày để nhân viên làm việc có hiệu quả hơn. Em còn dạy tôi nói tiếng Anh và luyện tập với em mỗi lần chúng tôi gặp gỡ. Sau hai năm em được nhận làm giảng viên ở trường, lương rất thấp nên vẫn phải đi kiếm việc làm thêm.
Lúc này tôi đã yêu quý em nhiều nên tranh thủ một ngày nào đó trong tuần đi làm về sớm ghé trường hoặc nơi em làm việc để ăn tối cùng. Như vậy là gặp nhau một tuần hai lần, tôi vẫn chu cấp tiền cho em hàng tuần. Thế rồi có một lần giận dỗi em nói muốn chia tay, một phần vì đã có công việc mình muốn, một phần vì em biết không có tương lai với tôi. Em cảm ơn vì đã giúp đỡ, tôi cảm thấy trong lòng đầy mất mát nhưng khi thấy em khóc, tôi hy vọng mình vẫn giữ được em vì biết em còn vương vấn mình.
Quả thật tôi đã thành công, em không rời xa tôi mặc dù rất hay buồn, khóc. Thời gian này tôi bắt đầu quan tâm hỏi han em hơn, chu cấp cho em nhiều tiền, mua sắm nhiều vật dụng cho em. Em cũng không thể hiện tình cảm gì hơn, vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo, ân cần mỗi lần gặp gỡ. Trải qua thêm ba năm nữa, các con tôi đều được gửi đi nước ngoài, học hành yên ổn, tôi quyết định mua cho em một căn hộ cao cấp để có thể gần gũi em bất cứ lúc nào. Lúc này em đã nghỉ dạy vì công việc ở công ty nước ngoài quá áp lực. Em trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết, mặc dù vẫn ăn nói dịu dàng, phục trang giản dị nhưng em thay đổi nhiều, sang trọng, nữ tính hơn xưa nhiều lần.
Tôi bắt đầu sợ mất em mặc dù biết trong khoảng thời gian hơn năm năm quen nhau em chỉ có tôi. Điều tôi sợ là tương lai bất ổn sẽ làm em chán nản và ngã vào tay người đàn ông khác. Tôi ngỏ ý muốn có con với em nhưng em không đồng ý và khóc rất nhiều. Tuy vậy em không yêu cầu tôi bỏ vợ hay đến với em nhiều hơn, em chỉ nói mơ ước có một gia đình, bốn năm đứa con nhưng tôi không thể cho em được nên em muốn ra đi. Sau mỗi lần như thế em đều khóc. Vậy mà chỉ hơn nửa năm sau, trong một chuyến du lịch nước ngoài em quên mang thuốc tránh thai. Sau chuyến đi về em phát hiện mình có bầu.
Em khóc hết nước mắt, nửa muốn bỏ nửa muốn giữ lại. Những ngày đó, lần đầu tiên em thổ lộ về cuộc sống khi mới gặp tôi, em nói lúc đó rất khổ vì ba bị tai nạn giao thông thập tử nhất sinh, mẹ làm ăn nợ nần, một anh trai thất nghiệp, một anh trai đi tù, hai em còn nhỏ chưa học xong. Em gặp tôi rất mong được sự giúp đỡ nhưng không biết giải thích thế nào, sợ tôi không tin nên chỉ hỏi xin tiền đi học, vì thế số tiền nhận được từ tôi rất ít, không đủ để trang trải nên em phải nhịn ăn nhịn mặc và làm rất nhiều việc để kiếm sống.
Em trách tôi không tốt, hay dè chừng em, không giúp em những lúc khó khăn nên em vô cùng tủi thân và khổ sở. Em chỉ muốn cuộc sống khá hơn để rời xa tôi nhưng vì không dứt được để đến khi có bầu thì tan nát hết cả. Em rất hối hận nhưng lại không nỡ bỏ đứa con trong bụng mình. Trong lúc bộc phát em còn để lộ ý muốn uống thuốc ngủ để ngủ mãi không dậy làm cho tôi vô cùng đau khổ và lo lắng. Tôi hứa chăm sóc cho em tốt hơn, lo lắng và dành thời gian nhiều hơn nhưng em không tin và muốn bỏ đi thật xa. Em cho rằng mình bị trừng phạt, nghĩ tôi không yêu thương em, sau này sẽ bỏ cả hai mẹ con, vì thế em mất lòng tin vào tất cả.
Giờ tôi đã chuẩn bị nhiều tiền trong ngân hàng chờ đến ngày em sinh nở để lo cho con, vậy mà em từ chối gặp gỡ dù tôi đã nhắn tin gọi điện nhiều lần. Qua nhiều nguồn thông tin tôi còn biết em có ý định bỏ làm, rất sợ em sẽ làm gì hại đến bản thân trong lúc quẫn trí. Tôi lại chẳng thể bỏ vợ để lấy em, cũng không thể để em tự hủy hoại bản thân như thế. Tôi biết mình có lỗi với hai người phụ nữ nhưng giờ tôi phải làm sao. Nếu em có mệnh hệ gì tôi sẽ hối hận suốt đời.