Trải qua 6 năm yêu nhau, năm 2008 tôi và vợ đã làm đám cưới linh đình trong sự chứng kiến của họ hàng hai bên. Ngày cưới, ai cũng khen tôi lấy được cô vợ xinh đẹp, nền nã và chúc tôi sớm sinh quý tử. Tôi cũng vui lắm, còn bố mẹ tôi vô cùng hài lòng. Bố tôi còn nói "Công việc ổn định, lấy vợ thời điểm này là hợp lý. Giờ bố chỉ đợi các con sinh cháu bồng bế nữa là mừng.
Tiệc tàn là khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi. Phải nói rằng tôi vui lắm, bởi tôi đã trông đợi điều này lâu lắm rồi. Hơn 6 năm yêu nhau dài đằng đẵng tôi và Y chỉ trao đổi với nhau những lá thư, cuộc gọi điện ngắn. Còn phần lớn thời gian tôi học hành, đi công tác nước ngoài biền biệt. Y xinh đẹp, em có nhiều người để ý, tán tỉnh hẹn hò, nhưng vẫn một mực yêu thương tôi.
Tôi không nặng nề "trinh tiết" nhưng thật lòng mà nói khi biết Y và tôi đều nếm trải những cảm giác đầu tiên, tôi vui đến lạ lùng. Tôi càng khẳng định rằng em rất đoan chính, chung thủy với chính tình yêu của chúng tôi. Đêm đó, tôi đã thầm mong tình yêu "đơm hoa kết trái" chúng tôi sớm có con bế bồng.
Thời gian trôi nhanh, Y rất được lòng bố mẹ chồng. Phải nói rằng, em là cô con dâu hiền thảo biết kính trên nhường dưới. Ai cũng khen em duy có điều bố mẹ tôi vẫn trăn trở là những đứa cháu nội đáng yêu.
Tôi thấu hiểu niềm mong ước đó, bởi bố mẹ đã ngoài 60 và chỉ có mình tôi là con trai. Trước đây, bố mẹ tôi cũng khá khó khăn trong việc sinh nở, lại cưới muộn nên quý con, yêu con vô cùng. Tuổi thơ của tôi lớn lên trong sự ẵm bồng, chăm nom của bố mẹ. Giờ tôi chỉ mong sao tôi và vợ sớm mang lại niềm vui cho ông bà.
Nhưng mọi người ạ! Có lẽ ông trời không thấu cho cái niềm mong mỏi đó, khi hết năm này, qua năm khác vợ chồng tôi vẫn không thể có tin vui. Bố tôi không chờ đợi được cháu nội đã qua đời vào tháng 10 năm 2011. Tôi đã khóc rất nhiều khi không làm tròn chữ hiếu với ông, nhưng biết sao được khi ông trời đã định như vậy.
Bố mất, mẹ tôi cũng ngày càng yếu đi. Còn vợ chồng tôi đi khám hết trong Nam ngoài Bắc vẫn nhận được tin tôi khó có khả năng sinh con. Tôi đã chạy chữa rất nhiều, chỉ mong sao phép màu mỉm cười với cuộc đời mình. Nhưng bao hi vọng bỗng vụt tắt khi tôi ngày càng gần với cái tuổi 40.
Y cũng buồn, em suy sụp gầy đi trông thấy. Cái vẻ mặn mà, căng tràn sức sống giờ không còn nữa. Tôi biết, em buồn em dằn vặt đau khổ vô cùng nhưng có điều em "cam chịu" em không nói ra. Nhiều lần, tôi đã mở lời với em hay chúng tôi ly hôn để em tìm cuộc sống mới, nhưng Y bướng bỉnh không chịu. Em nói em sẽ sống cùng tôi hết cuộc đời này, em chấp nhận tất cả miễn là được ở bên tôi.
5 năm trôi qua, tiếng cười trong gia đình tôi ngày càng trở nên ít đi. Còn sự bực dọc trong tôi ngày càng lớn, tôi bắt đầu rượu chè bê tha và mắng chửi em suốt ngày. Tôi chỉ muốn xua đuổi muốn em đi khỏi cuộc đời tôi. Tôi muốn tự mình, mình tôi chịu hết còn Y em nào có lỗi gì khi gắn bó đời với một kẻ như tôi. Nói cho cùng tôi dùng hai từ "bất lực" cho bản thân cũng chẳng sai.
Em đã mang trong mình giọt máu của tôi. Bác sĩ chẩn đoán là thai đôi một trai, một gái. Tôi vui mừng tới nghẹt thở. |
Nhiều hôm bị tôi mắng mỏ Y chỉ biết ôm mặt khóc, đôi khi em cầu xin tôi hãy tỉnh ngộ. Y nói, chúng tôi có thể xin những đứa con, miễn rằng tôi đồng ý là được. Nhưng tôi không muốn vậy, tôi khuyên em nên đi xin lấy một đứa con của những người đàn ông quanh tôi để nuôi cũng được. Tôi cho phép, nhưng Y đã khóc, em nói tôi là kẻ không ra gì….
Giữa lúc chuyện tình cảm vợ chồng tôi chới với, mẹ tôi bỗng đổ bệnh. Có lẽ do mẹ tôi nghĩ nhiều quá những lúc này, tôi mới thấy tôi đã chưa sống trọn từng giây từng phút. Những ngày qua, tôi đã quên mất việc chăm sóc mẹ, tôi vùi đầu suy nghĩ, trầm tư. Còn Y em thức đêm, thức hôm chăm sóc mẹ chồng mà không một lời kêu van.
Hai năm mẹ tôi chạy chữa bệnh tật tới nay bà đã khỏe và có thể đi lại. Còn Y và tôi vừa đón nhận được tin vui khi điều kỳ diệu đã đến. Em đã mang trong mình giọt máu của tôi. Bác sĩ chẩn đoán là thai đôi một trai, một gái. Tôi vui mừng tới nghẹt thở, mẹ tôi cũng vì thế mà có thêm động lực phấn đấu.
Tôi thầm cảm ơn em, cảm ơn ông trời đã luôn ở bên tôi, gia đình tôi. Chính Y đã mang đến cho tôi những niềm vui, hi vọng trong cuộc sống. Thông qua câu chuyện đời mình, tôi chỉ muốn nhắn nhủ tới mọi người đang có sự bi quan rằng "không điều gì là không thể, điều kỳ diệu luôn ở quanh ta bạn nhé!".
Chồng tôi động viên vợ quay về với mối tình đầu! Họ yêu nhau từ ngày học lớp 9, 12 năm họ gặp lại nhau dù không nói lời nào nhưng cả hai đều cảm nhận họ vẫn cần có nhau, vẫn yêu nhau tha thiết. |