Con quý nhưng của còn quý hơn
Tôi lập gia đình vào cuối nắm ngoái, hai vợ chồng đều không còn trẻ nữa nên vợ chồng tôi quyết định sinh con luôn. Từ ngày có tin vui vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc.
Chồng tôi làm kinh doanh bất động sản, còn tôi làm kế toán. Từ tháng 5 năm nay, công việc của chồng tôi không được suôn sẻ, nhiều lần anh ấy lại cho rằng tại năm nay dính vào chửa đẻ nên đen thế. Những lúc đó tôi đã quay mặt đi mà lau nước mắt. Ngày mới cưới, anh chiều tôi và dẫn tôi di mua sắm quần áo, giày dép.
Tôi nghĩ rằng ngày tôi có bầu, khoảnh khắc hai vợ chồng đi chọn váy bầu và đồ sơ sinh cho em bé chắc là hạnh phúc nhất. Nhưng những lần shopping đó chẳng bao giờ đến với tôi. Chồng tôi cứ khất lần, khất lượt hoặc từ chối thẳng là không thích đi mua đồ đó. Những lúc ấy, tôi thấy tim mình đau nhói. Tôi sống cùng bố mẹ chồng.
Gia đình nhà chồng làm kinh doanh nên dường như ai cũng mê tín, chỉ cần tôi vô ý ra ngõ buổi sáng gặp chị dâu hay anh chồng đi làm cũng bị họ nói khéo sáng ngày ra đã gặp bà bầu.
Không lẽ, họ chưa một lần mang bầu và sinh con. Mùng 1 đầu tháng, mẹ tôi hay bắt tôi đi làm muộn nhất để mọi người khỏi gặp tôi đầu tháng sợ dông cả tháng. Việc đi khám thai đều do mẹ đẻ tôi đưa đi. Những kiêng kỵ đó, tôi quen dần và tôi đều thực hiện được.
Nhiều lần tôi chỉ ôm con khóc và tự hỏi tại sao chồng tôi lại coi tiền hơn vợ con anh ta |
Khi tôi gần đến ngày sinh, mẹ chồng tôi sang nhà bố mẹ đẻ tôi nói chuyện cho tôi về đây sống từ lúc sinh xong đến khi đầy tháng, bố mẹ tôi thấy mừng vì con cháu về ở cùng, mẹ tôi đỡ vất vả đi lại chăm con, chăm cháu. Chỉ có tôi, tôi biết vì sao họ đẩy tôi về nhà mẹ đẻ. Bởi bố mẹ tôi là giáo viên về hưu, không làm kinh doanh nên việc sinh đẻ không ảnh hưởng đến làm giàu.
Ngày tôi sinh, người đưa tôi vào viện là bố mẹ tôi, ký giấy cam kết cũng là bố tôi. Ai hỏi chồng tôi đâu, mẹ tôi lại lau nước mắt nói dối “cháu nó đi công tác xa chưa về kịp”. Chồng tôi chỉ bám sát thông tin qua điện thoại.
Tôi may mắn sinh thường và hai mẹ con đều khỏe mạnh. Con trai tôi nặng 3,2kg, kháu khính nên tôi vui mà quên hết sự thờ ở từ phía nhà chồng. Nhưng tôi không hề nghĩ rằng trong ba ngày mẹ con tôi trong viện, chỉ có mẹ chồng tôi qua thăm, còn chồng, bố chồng và anh chị bên chồng không ai thăm. Chồng tôi còn không dám đến thăm con vì sợ đen.