Tôi chấp nhận ký đơn ly hôn bởi nhận ra chồng đã không còn chút tình cảm nào với mình nữa. Trong giờ khắc quyết định này, chợt nhận ra trong lòng chồng, tôi đã không còn giá trị...
Tôi và chồng cưới nhau hơn chục năm, có một con gái lên 9 tuổi. So với nhiều bạn bè đồng trang lứa, tôi là người phụ nữ thành đạt, viên mãn, gia đình hạnh phúc. 35 tuổi, tôi ngồi ở vị trí mà rất nhiều người mơ ước với mức thu nhập cao.
Thế nhưng được cái này thì mất cái kia, tôi bận rộn vô cùng, gần như không có thời gian dành cho gia đình nữa. Chồng tôi là kiến trúc sư, tuy cũng bận lắm nhưng anh còn có thời gian ở nhà nhiều hơn tôi.
Tôi thuê giúp việc từ khi mới sinh con, lúc đầu là mấy người lớn tuổi, nhưng nói chung nhiều tuổi thường chậm, nấu ăn lại không ngon nên nhà tôi thay giúp việc liên tục. Gần đây nhất là con bé ở quê ra mới 19 tuổi.
Đợt mới về nhà tôi, Phương (tên con bé) nhìn gầy gò, đen nhẻm, được cái nhìn hiền lành, ngoan ngoãn. Ở độ 2 tháng nhìn đúng là thay da đổi thịt, con bé tăng cân, trắng ra, cũng biết ăn mặc nên nhìn chả khác gì gái phố cả. Mấy người bạn đến nhà tôi chơi, nhìn con bé xong rỉ tai cẩn thận mà mất chồng đấy, giờ không chủ quan được đâu. Tôi thì cứ hỉ hả vô lo vô nghĩ, chưa bao giờ nghĩ tới việc chồng sẽ đổ đốn hư hỏng cả.
Cho đến hôm đi làm về sớm, đúng vào giờ nấu cơm, tôi bước vào và thấy cảnh chồng cùng con bé ô sin đang cơm nước, con gái tôi thì quấn quýt chạy quanh, tự dưng thấy nơm nớp giật mình. Tự dưng ngẫm lại, tôi mới thấy đúng là chồng tôi lúc nào cũng tấm tắc khen con bé ngoan ngoãn, nấu ăn ngon. Con gái tôi cũng suốt ngày luôn miệng chị Phương thế nọ, chị Phương thế kia.
Một lần Phương đi chợ, tôi vào phòng con bé kiểm tra thì phát hiện ra có sợ dây chuyền rất đẹp giấu trong hộc tủ. Linh tính mách bảo sợ dây này là do chồng tôi tặng, vì con bé ở quê nhà nghèo lắm, lấy đâu ra, mà từ khi lên đây nó chẳng đi đến đâu, chỉ loanh quanh ở nhà thì ai tặng.
Cách đây cỡ 1 tháng, tôi nghỉ ở nhà vì thấy trong người không khỏe. Con bé xách làn đi chợ, chợ gần nên đi bộ cũng tới nơi. Vậy mà được 5 phút, tôi thấy chồng kiếm cớ ra ngoài. Nghi ngờ nên tôi đi theo, quả nhiên tôi thấy chồng đi theo con bé, hai người trông rất tình tứ.
Lúc đó máu ghen tuông, tức giận nổi lên, tôi mới xông ra tát cho con bé một cái, giằng co nhau, con bé mất đà ngã chúi xuống, vừa khóc vừa xin lỗi, còn tôi cũng ngã ngồi ra sau. Chồng tôi lao vào, nhưng thay vì đỡ vợ, anh ôm chặt con bé vào rồi đỡ dậy. Vằn mắt nhìn tôi, tức giận: "Cô bị điên à?". Lúc đó, trái tim tôi dường như vỡ nát.
Cuối cùng chồng cũng thú nhận có tình cảm với con bé, là do tôi vô tâm, không quan tâm tới anh, tới gia đình nên anh mới thế. Tôi buồn kinh khủng, thực sự anh cũng có ý không muốn lý hôn, nhưng bản thân tôi thấy khó lòng mà chấp nhận được. Tôi không biết quyết định ly hôn của mình có vội vàng quá không nhưng hiện giờ tôi không thể làm gì khác nữa...