Cách đây 2 năm, khi ấy tôi vẫn còn là một chàng trai tràn đầy sức sống và yêu đời. Nhưng một vụ tai nạn xe hơi đáng tiếc xảy ra đã khiến tôi trở thành một người đàn ông khiếm khuyết và bị người yêu bỏ rơi một cách phũ phàng.
Trước khi bị tai nạn, tôi là một chàng trai 27 tuổi, cao ráo, phong độ. Là nhân viên của một công ty nước ngoài lớn nên lương bổng của tôi khá tốt. Bản thân tôi là người sống và làm việc khoa học, mặt mũi sáng sủa nên có rất nhiều cô gái thích. Có cô rất bạo, hỏi thẳng tôi có người yêu chưa, có ưng cô nào không?... Sau rồi tôi phải lòng và yêu một cô gái làm ở công ty truyền thông, cùng tòa văn phòng của tôi.
Hai chúng tôi rất có duyên, lần nào về cũng gặp nhau ở khu gửi xe. Tôi chẳng phải theo đuổi nhiều, chỉ một lần hỏi chuyện cô ấy sao tan ca muộn vậy và dắt xe ra giúp cô ấy. Rồi đôi ba câu hỏi han cô ấy làm ở đâu, tên là gì… thế là cô ấy cho số điện thoại. Gọi 2 cuộc điện thoại rồi hẹn đi cà phê tan sở, vậy là chúng tôi bị tình sét đánh.
Thời gian đầu yêu nhau thấy nhạt lắm. Chỉ có thể nói chuyện qua mạng xã hội, rồi trưa đi ăn cùng nhau. Chẳng có gì thú vị như người ta ca ngợi cả. Cho đến một cuối tuần, cô ấy hẹn tôi tới nhà trọ của cô ấy chơi. Cô ấy ở trọ với một người chị cùng quê nữa, tuần này chị ấy đi du lịch với bạn trai nên cô ấy ở nhà một mình. Tôi ở nhà cô ấy chơi cả ngày. Lúc đầu là ngồi nghe nhạc chờ cô ấy nấu cơm. Ăn xong thì hai đứa cùng xem một bộ phim tình cảm. Kết quả, cô ấy “dụ” tôi lên giường lúc nào tôi chẳng hay.
Sau lần đó chúng tôi quấn quít nhau hơn. Tôi biết trước đây, cô ấy đã từng yêu một người đàn ông khác. Tôi không phải người bảo thủ nên tôi cũng chẳng buồn.
Yêu nhau hơn 1 năm thì hai chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Nhà cô ấy ở xa nên chúng tôi ưu tiên về ra mắt gia đình nhà gái trước. Ngày về ra mắt nhà gái chính là ngày thảm khốc nhất đời tôi. Trên đường cao tốc, xe của chúng tôi gặp tai nạn.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện tôi ráo rác tìm bạn gái mà không quan tâm đến bản thân mình đang đau như thế nào. Thấy tôi tỉnh lại, người thân gạt nước mắt an ủi tôi rằng bạn gái tôi chỉ bị thương nhẹ, cô ấy ở viện kiểm tra và băng bó vài tiếng đồng hồ là ra viện. Còn tôi bị chấn thương não nhẹ, không ảnh hưởng tới trí nhớ nhưng mắt phải hơi mờ. Điều đau đớn nhất là xương cẳng chân của tôi dập nát phải tháo bỏ từ khớp gối. Tôi bàng hoàng không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy khi lật chăn lên. Lúc đó tôi chỉ có một ý niệm, thế là tôi thành người tàn phế rồi.
Mẹ tôi khóc ngất lên ngất xuống cạnh giường bệnh của tôi. Bố tôi thì liên tục thở dài, nhưng vẫn cố gắng động viên an ủi con trai. Nhìn bố mẹ tôi già đi cả chục tuổi vậy. Những ngày đầu tôi ở viện điều trị, bạn gái có vào chăm sóc tôi vài ngày. Thời gian sau thì cô ấy tranh thủ giờ nghỉ trưa của công ty, chạy tới thăm tôi.
Nằm viện gần một tháng thì bố mẹ đón tôi về nhà chăm sóc. Từ ngày đó, bạn gái rất ít khi đến thăm nom, trò chuyện với tôi. Tôi vẫn thường xuyên gọi điện nhắn tin cho cô ấy. Mới đầu, bạn gái trả lời rất qua loa rồi thoái thác bận việc để cúp máy. Về sau, cô ấy bảo tôi đừng gọi nhiều như thế nữa, cô ấy phải làm việc. Kết quả, tôi tự ái không gọi, cô ấy cũng không gọi lại cho tôi. Chúng tôi nhiều khi không liên lạc cả tuần trời.
Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra rằng đã bị người yêu bỏ rơi. Là một người đàn ông tự trọng, dù đau đớn nhưng tôi không níu kéo. Tôi biết giờ bản thân là người tàn phế thế này, muốn ràng buộc cô ấy là điều không thể và cũng không nên. Vì thế tôi nhắn cho cô ấy một tin cuối cùng “Mình chia tay nhé. Chúc em sớm tìm được hạnh phúc!”. Sau đó tôi xóa số của cô ấy, xóa tất cả ảnh và nhờ mẹ thu dọn toàn bộ kỷ niệm liên quan tới cô ấy bỏ đi. Cô ấy cũng chẳng nhắn lại cho tôi 1 lời. Tôi bắt mình quên cô ấy triệt để.
Chưa tới 2 tháng sau, tôi nghe tin cô ấy lấy chồng từ một đồng nghiệp cũ (tôi đã bỏ việc ở công ty). Cậu ta vẫn thường xuyên đến thăm, an ủi và động viên tôi. Cậu ta băn khoăn rất lâu mới nói chuyện này vì sợ tôi buồn. Nhưng đối với tôi, chuyện đã thành quá khứ rồi.
Từ khi bị người yêu bỏ rơi đến nay đã được 6 tháng, tôi không còn than trách cuộc đời nữa. Tôi xin được một công việc có thể làm online ở nhà, chỉ khi họp hành tôi mới qua công ty. Cho đến 5 ngày trước, tôi nhận được cuộc điện thoại của cô ấy. Sau lời chào hỏi bình thường, cô ấy bỗng tâm sự với tôi về chồng cô ấy. Cô ấy vừa khóc vừa nói bản thân đã quá vội vàng nên lấy nhầm chồng.
Chồng cô ấy rất nóng tính và vũ phu, thường hay đánh cô ấy đến mức thâm tím mặt mày. Có nhiều ngày, cô ấy không dám ra ngoài đường. Cô ấy nói đã ân hận vì chia tay tôi. Giờ ở với chồng mới thấy tôi đối xử tốt với cô ấy biết nhường nào. Ngập ngừng một lát, bạn gái cũ hỏi tôi có đón nhận lại cô ấy không? Nếu tôi đồng ý, cô ấy sẽ ly hôn rồi về chăm sóc tôi và cả hai sẽ làm đám cưới sau.
5 hôm nay, cô ấy gọi cho tôi rất nhiều cuộc. Khi thì vừa bị chồng bạo hành, khi thì chồng đi qua đêm 2 hôm chưa về nhà. Nghe những lời của cô ấy, tôi cũng khá mủi lòng. Tôi rất thương hoàn cảnh của cô ấy lúc này nên muốn giúp đỡ. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng đón nhận lại cô ấy. Cô ấy thường xuyên nói nếu còn tiếp tục ở với người chồng như thế, cô ấy không sống được mất. Song bản thân cô ấy yếu đuối, không dám tự ý quyết định ly hôn vì không biết tương lai sẽ như thế nào.
Cô ấy đang muốn tôi cho một lời hứa sẽ bảo vệ và đồng ý cho cô ấy ở bên cạnh, để cô ấy có động lực dứt khỏi người chồng mới cưới vũ phu. Theo mọi người, tôi có nên đồng ý đón nhận cô ấy, cho cô ấy một nơi nương tựa không?
Tôi có nên để người yêu kiểm tra sự trong trắng của mình? (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi hoang mang quá. Tôi không sợ kết quả vì vẫn còn trong trắng. Nhưng liệu tình yêu có phải thử rồi mới dám đặt niềm tin vào nhau hay không? |
Đau đớn chứng kiến vợ sắp cưới ân ái với trai lạ (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi đau đớn, u uất khôn nguôi khi phải nghiến răng chấp nhận cho bạn gái ân ái với gã trai khác. Sóng gió bắt đầu nổi lên từ đó. |