Hôm nay, khi ngồi trải lòng mình tâm sự lên đây, trong lòng tôi đã bình yên trở lại, cơn bão đổ xuống tổ ấm của chúng tôi cũng đã trở thành quá khứ. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình, để những người phụ nữ có hoàn cảnh giống tôi có thể suy nghĩ để tìm cho mình một sự lựa chọn vẹn toàn nhất.
Tôi và chồng kết hôn sau hơn 3 năm trời yêu đương tìm hiểu. Chúng tôi làm cùng một công ty nhưng khác bộ phận. Quen nhau tình cờ trong dịp các phòng ban giao lưu học hỏi kinh nghiệm. Một thời gian thì yêu nhau, chuyện tình cũng bình thường như bao cặp đôi khác. Lúc đó anh đã 27, còn tôi 22. Yêu đương cũng xác định đàng hoàng, tử tế để đi đến hôn nhân.
Phải nói, anh là mẫu đàn ông được rất nhiều chị em phụ nữ trong cơ quan hâm mộ. Vừa phong độ, mẫu mực, mẫn cán lại lịch sự, đàng hoàng, không bao giờ thấy anh tụ tập tán phét hay à ơi trêu gái cơ quan. Chính vì thế, khi nhận lời yêu anh, tôi cũng hoàn toàn yên tâm, tin tưởng.
Trong thời gian yêu nhau, 2 đứa tôi tiết kiệm, vay mướn mua được một căn nhà ở ngoại ô thành phố, thế cũng là cố gắng hết sức rồi. Nhà cửa lo đâu đấy xong xuôi, chúng tôi tổ chức hôn lễ, mọi việc diễn ra đều êm đẹp.
Cưới nhau được hơn 1 năm. Tôi đẻ sinh đôi 1 trai, 1 gái. Đúng là chuyện tốt lành vô cùng, chồng tôi, họ hàng nội ngoại ai cũng phấn khích, không khí gia đình tôi lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc.
Cuộc sống gia đình tôi êm ấm, hạnh phúc, thỉnh thoảng cũng có lúc vợ chồng xích mích nhưng cả 2 đều biết nhường nhịn nên mọi chuyện không bao giờ đi quá xa. Nói chung, ai nhìn vào tổ ấm của tôi cũng đều ngưỡng mộ. 2 con Tôm và Bống của tôi đang đi học mầm non, 2 đứa trẻ ngoan ngoãn, bụ bẫm, đáng yêu vô cùng.
Cũng trong thời điểm này, chồng tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng kinh doanh. Đây là thành quả anh xứng đáng nhận được sau nhiều năm phấn đấu, nỗ lực hết sức mình vì công việc.
Cứ ngỡ rằng hạnh phúc của tôi là viên mãn, thì một ngày, tôi phát hiện ra anh có bồ.
Khỏi phải nói tôi đau đớn, khổ sở đến mức nào. Chẳng phải ai xa lạ, chính là cô bạn đồng nghiệp chơi chung với vợ chồng tôi. Tôi không biết bọn họ vụng trộm với nhau lâu chưa, chỉ phát hiện ra khi tôi bắt tận tay chồng tôi và cô bạn đang ôm nhau ngay trong phòng làm việc. Lúc đó, tôi choáng váng, hoảng hốt không tin nổi vào mắt mình. Tôi lao ra khỏi phòng với nỗi uất ức, tuyệt vọng vì chứng kiến sự phản bội của người chồng tôi hết mực tin yêu.
Mấy ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn, không ăn, không ngủ được, ốm liệt giường, nước mắt cũng chẳng còn mà khóc, cảm giác người như rời vào trạng thái trống rỗng, vô cảm. Chồng tôi thì không biết bao nhiêu lần gục xuống chân cầu xin tôi tha thứ, anh nói là do anh yếu lòng nên mới thế, anh và cô ta chưa làm điều gì quá giới hạn cả. Tôi có ngu đến mức tin những lời giải thích đó của chồng đâu, mà sự thực, lúc đó, tôi nghe anh nói cứ vào tai này, lại ra tai kia, bởi nỗi đau và sự tổn thương trong lòng tôi quá lớn. Cứ nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ đến cảnh tượng ấy, vòng tay của anh, ngoài tôi ra còn ôm ấp thêm người khác, những lời ngọt ngào ngần ấy năm trời chỉ nói với tôi, anh cũng mang đi san sẻ, nghĩ đến đâu, trái tim tôi như vỡ ra đến đó.
Cho anh cơ hội, là tôi cũng tự cho mình (Ảnh minh họa) |
Hơn 1 tuần sau, tôi sụt đến hơn 2 cân, người ngợm rệu rã, bơ phờ. Tôi nói với chồng, hãy để cho tôi thời gian suy nghĩ, tạm thời hãy sống ly thân đi. Mặc chồng tôi van xin, khóc lóc, tôi cương quyết không nhượng bộ. Thế là hôm đó, tôi gọi thợ đến ngăn nhà. Tôi sống ở tầng 1, cầu thang lên tầng 2 bị bịt kín lại, mở thêm một cầu thang trái để chồng tôi đi lại. 2 đứa con ở với tôi, tôi nói anh chẳng có quyền gì để được nuôi con cả. Thú thật, nhìn dáng vẻ đau khổ, hối hận đến tột cùng của chồng, tôi cũng đau đớn lắm, nhưng nghĩ đến việc anh phản bội tôi, tôi lại không thể nào bỏ qua được.
Ở cơ quan, tôi cũng tránh gặp mặt anh tuyệt đối, lúc nào có mặt anh sẽ không có mặt tôi. Tôi biết anh và cô gái kia đã chấm dứt mối quan hệ, cô ta vừa mới xin chuyển công tác vào chi nhánh trong Nam, chắc có lẽ không chịu nổi áp lực và thấy quá xấu hổ với tôi. Tôi mặc kệ, tôi dặn mình không thèm quan tâm đến những con người đó nữa.
Thế nhưng, không phải cứ quyết tâm là làm được, tôi sống cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi nhớ chồng, nhớ da diết. Mỗi đêm nằm xuống, cảm giác trống vắng đến nhói tim. Tôi nhớ cảm giác được chồng ôm vào lòng, nhớ mùi của anh đến quay quắt. Mấy đêm liền, tôi không có nổi một giấc ngủ yên.
Các con tôi nhớ bố, chúng còn quá nhỏ để hiểu sự chia li, ngày nào 2 đứa cũng hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao bố không ăn cơm với mẹ con mình nữa…”, từng câu từng chữ như xát muối vào lòng tôi. Tôi không biết phải giải thích với con thế nào. Rồi mấy lần anh vào nhà, bảo nhớ con quá, tôi lại đuổi anh đi. Có lần buổi tối anh về muộn, 3 mẹ con tôi đang ăn tối trong nhà, nhác thấy bóng bố đi ở cầu thang, 2 đứa trẻ ùa ra gọi bố. Chúng kéo anh vào nhà bằng được, anh ngồi xuống, ngại ngùng nhìn tôi. Chồng tôi gầy guộc, hốc hác đến thế này rồi sao, tim tôi chợt nhói lên một cái. Tôi đã muốn nắm lấy đôi bàn tay của anh biết bao.
Mấy tháng trôi qua, nỗi đau đớn trong lòng tôi cũng phần nào dịu bớt. Chồng tôi, anh vẫn luôn cố gắng để lấy lại lòng tin của tôi. Cuối cùng, sau nhiều đêm trằn trọc, tôi quyết định sẽ tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội, cũng là tự cho mình. Thực sự, tôi cũng sợ mất anh, tôi sợ một ngày anh sẽ không còn đủ kiên nhẫn nơi tôi nữa.
Bây giờ, gia đình tôi đã sóng yên bể lặng. Những lỗi lầm cũ của chồng dù chưa thực sự quên nhưng tôi cũng không còn cảm thấy nặng nề và quá sức chịu đựng mỗi khi nghĩ đến. Chồng tôi, có lẽ cũng rút ra được bài học sâu sắc cho mình, tôi tin anh sẽ không bao giờ vấp phải sai lầm như thế nữa. Tôi vẫn luôn động viên mình, coi đây là cơn sóng bất ngờ thử thách tình yêu của chúng tôi. Vượt qua nó rồi, tôi tin chúng tôi sẽ học được cách trân trọng hơn những gì mình đang có.
Tôi phải tu 9 kiếp, kiếp này mới may mắn lấy được em làm vợ (Chia sẻ) - Với tôi, vợ là người phụ nữ vĩ đại nhất cuộc đời. |
Vợ ơi, xin đừng "giành" mất chức của chồng (Chia sẻ) - Hôm qua đi làm về, nhìn thấy vợ đang loay hoay thay bóng điện, chân thì đứng trên bàn. Tự dưng anh thấy buồn thế, từ bao giờ vợ không còn cần anh giúp những việc như này nữa? |
Sóng gió qua đi, chỉ còn tình yêu ở lại (Chia sẻ) - Chị kể câu chuyện của mình ra đây, vừa để giãi bày với mọi người, vừa để nhắc nhớ bản thân phải trân trọng hơn hạnh phúc mà chị đang có. |