Một hôm tôi vô tình thấy được một tấm hình bạn trai tham gia chuyến dã ngoại. Tôi vô cùng bàng hoàng khi nhận ra người khoác vai anh trong bức ảnh là kẻ đã đâm anh trai mình 4 năm về trước.
Tôi đã yêu nhầm kẻ thù của gia đình. |
4 năm về trước tôi sống hạnh phúc cùng gia đình. Bố mẹ tuy không giàu có nhưng đủ khá giả để cung cấp cho tôi với anh trai những điều kiện tốt nhất. Trên hết bố mẹ luôn dành thời gian cùng anh em tôi trong những bữa cơm ấm cúng hoặc những chuyến dã ngoại cuối tuần, đôi khi là những buổi tâm sự bí mật kéo dài tới tận đêm với đứa con gái mới lớn.
Tôi có một người anh song sinh, người tôi đặc biệt yêu quý và ngưỡng mộ. Với anh tôi chỉ là một đứa em gái bé bỏng ngốc nghếch, còn đối với tôi anh là cả một thế giới. Anh luôn hiểu tôi hơn bất kỳ ai. Là một người sống nội tâm tôi luôn che giấu cảm xúc của mình nhưng trước anh mọi cảm xúc của tôi đều bị nhìn xuyên thấu. Lần đầu tiên tôi rung động trước một đứa con trai, anh là người duy nhất nhận ra.
Anh học rất giỏi, khi nào cũng nhất trường, vị trí mà lúc nào tôi cũng phải ngước mỏi cổ mới nhìn tới mặc dù ngày nào cũng được anh kèm. Tôi cùng anh học võ từ nhỏ, giờ tôi vẫn lẹt đẹt với chiếc đai vàng còn anh đã lên đai đen nhị đẳng. Có lần tôi than thở về chiếc đai của mình, anh bảo: “Chỉ cần có anh thì lúc nào em cũng sẽ được an toàn, anh sẽ che chở em”. Không chỉ đối với tôi mà với bất kỳ người nào anh cũng sẵn sàng đứng ra giúp đỡ và bảo vệ, chính vì lòng tốt đó mà bi kịch đã đến với anh.
Khi anh em tôi đang học lớp 11, anh trúng tuyển một suất du học. Buổi tối trước ngày lên máy bay anh tổ chức tiệc chia tay cùng bạn bè. Tôi buồn vì biết sẽ phải xa anh trai một thời gian dài nên không tham dự, sợ sẽ khóc trước mặt anh và mọi người. Tôi đã đợi ở nhà để tiễn anh ra sân bay sáng hôm sau, không ngờ đêm hôm đó anh không thể về được nữa.
Khoảng một giờ sáng, bạn anh gọi về nhà báo anh đang ở bệnh viện. Tôi và bố mẹ hốt hoảng đến bệnh viện thì thấy anh nằm bất động trên giường bệnh. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng anh rơi vào trạng thái thực vật do mất quá nhiều máu. Bạn anh cho chúng tôi biết khi đang tổ chức tiệc thì họ thấy bên kia đường có một nhóm thanh niên ức hiếp một người đàn ông lớn tuổi.
Anh cùng một số người bạn qua đó nói lời hòa giải thì bị một thanh niên rút dao đâm từ phía sau. Sau nhiều ngày điều tra, công an đã bắt được thủ phạm và đưa ra tòa, gia đình bị cáo đã đến nhà tôi xin giải hòa. Họ chấp nhận bồi thường một số tiền rất lớn và đồng thời sẽ giúp đỡ anh tôi điều trị ở nước ngoài. Bố tôi không đồng ý, muốn kẻ gây ra tội ác với anh tôi phải trả giá bằng mức án cao nhất có thể.
Gia đình tôi từ đó mất đi tiếng cười, bố thường tìm đến rượu để quên đi nỗi đau ấy, mẹ khóc trong phòng một mình suốt. Thời gian đầu, tôi vô cùng đau buồn và luôn nhốt mình trong phòng mỗi khi đi học về, tự trách tại sao lại không tham gia buổi chia tay hôm đó. Nếu tôi ở đó, có lẽ đã ngăn anh lại. Một tháng sau, tôi vô tình đọc được tin nhắn soạn sẵn trong máy của anh: “Thu à! Anh sắp phải ra đi rồi. Ngày mai anh không còn bên cạnh em, không thể gọi em dậy mỗi buổi sáng, không thể chở em đi dạo phố, không thể dạy em học bài, không thể che chở em nữa. Anh tin em đã có thể tự sống tốt mà không cần đến anh. Hãy nhớ anh vẫn luôn dõi theo em đấy. Cố lên Thu nhé”. Những lời đó đã động viên tôi rất nhiều. Lần đầu tiên tôi có thể bước ra khỏi nhà giam của chính mình.
Tôi bắt đầu lại cuộc sống như khi có anh, luôn giữ một hy vọng rằng ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, khi đó anh sẽ thấy tôi đang sống thật tốt giống như những gì anh mong đợi ở đứa em gái yêu dấu này. Năm cuối cấp, tôi đạt được những thành tích rất cao, nhận được suất học bổng từ một trường đại học danh tiếng ở Mỹ. Với hy vọng có thể giúp anh điều trị ở đất nước tiên tiến như Mỹ, tôi lên đường thực hiện ước mơ của mình mà không biết một bi kịch mới đang chuẩn bị bắt đầu.
Những ngày đầu đến với đất nước cờ hoa, tôi như con vịt con lạc đường. Mọi thứ đều rất mới đối với tôi, từ văn hóa đến phong cách học tập. Những ngày đó tôi đã nhận được sự giúp đỡ rất nhiệt tình đến từ một sinh viên khóa trên, anh hướng dẫn tôi cách đi lại, học tập, thậm chí đưa cả tài liệu học tập của anh cho tôi tham khảo. Tôi rất mến anh vì anh rất giống với người anh song sinh của tôi cả về tính cách lẫn ngoại hình. Dần dần chúng tôi trở nên thân thiết và gắn bó. Tôi kể cho anh nghe hết tâm sự của mình, còn kể chuyện anh trai nữa. Mỗi lần kể về anh trai của tôi, anh luôn xúc động, tỏ ra cảm thông. Một thời gian sau, tôi đã cảm thấy rung động trước anh; cuối cùng chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Tôi thường hỏi về gia đình anh nhưng ít khi anh cho tôi biết. Anh cũng không cho tôi xem tấm hình nào của gia đình. Tôi được biết anh có một người em trai nhưng mỗi khi hỏi anh đều tìm cách lảng chuyện. Hè vừa rồi tôi rủ anh cùng về ra mắt hai gia đình thì anh do dự, bảo tôi chưa đến thời điểm thích hợp. Một hôm tôi vô tình thấy được một tấm hình anh tham gia chuyến dã ngoại. Tôi vô cùng bàng hoàng khi nhận ra người khoác vai bên cạnh anh trong bức ảnh là kẻ đã đâm anh trai mình 4 năm về trước.
Qua một vài người bạn, tôi biết được đó chính là em trai anh. Tôi như sụp đổ, phải chăng anh đã biết điều này nên luôn tránh kể về gia đình? Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của anh và tránh mặt. Có lẽ nào anh tiếp cận tôi vì thương hại? Hay anh chỉ đùa cợt tôi để trả thù cho người em đang phải chôn vùi tương lai trong nhà giam? Tôi phải làm sao, liệu bố mẹ tôi có tha thứ cho anh và gia đình anh? Tình yêu của tôi có đủ lớn để lấp đầy lỗi lầm mà em trai anh đã gây ra cho anh trai tôi? Tôi có nên tiếp tục đến với anh không?