Chị và anh yêu nhau từ thời sinh viên cho đến khi ra trường 3 năm thì chính thức về chung một nhà. Tình yêu 6 năm kết thúc đẹp đẽ, ai cũng khâm phục và ngưỡng mộ.
Nhưng kết hôn 3 năm mà vợ chồng chị vẫn chưa có tin vui. Nội ngoại mà nhất là bản thân hai người đều vô cùng sốt ruột. Khám bác sĩ thì kết luận ở chị. Chồng chị luôn miệng động viên, còn nhiều cách nhưng chị thì ủ rũ, buồn phiền.
Đã có lúc chị tính ly hôn để anh có thể tìm bến đỗ mới. Nhà anh chỉ có mình anh là con trai độc tôn duy nhất. Nhưng có lẽ chị may mắn hơn nhiều phụ nữ khác là bố mẹ chồng, chồng và họ hàng nhà chồng đều rất yêu quý chị. Chính điều đó đã giúp chị có thêm động lực cố gắng.
Nhưng mọi thứ dường như rơi vào bế tắc khi chồng chị trong một chuyến công tác đã không may gặp tai nạn và mất. Đau đớn chất chồng đau đớn. Chị gần như kiệt sức tất cả. Sau khi lo xong tang sự, bố mẹ chồng gọi chị lại, buồn rầu và nói:
- Con tìm một hạnh phúc mới đi, chứ tuổi còn trẻ, bố mẹ cũng không muốn con chịu cảnh cô quạnh đến cuối đời.
- Bố mẹ tính đuổi con đi ư? Nhưng còn tình nguyện mà.
- Không phải thế con ạ, mà nhà ta không có phúc phần, bây giờ bố mẹ cũng chỉ biết ăn chạy niệm phật, chứ kiếp này tuyệt tự, tuyệt tôn rồi.
- Bố mẹ ơi không phải thế đâu. Thực ra con, con có bầu được 2 tháng rồi. Chúng con đã hỏi rất nhiều người chạy chữa rồi thụ tinh nhân tạo. Chúng con chưa dám nói với bố mẹ vì 3 tháng đầu con lo sợ nhiều rủi ro. Nhưng giờ bố mẹ nói thế con cũng không thể giấu được nữa. Xin bố mẹ đừng đuổi mẹ con con đi.
- Con nói sao, con có bầu rồi ư, ông trời đúng là không tuyệt tự nhà mình mà. Khổ thân thằng T. nó còn chưa cảm nhận được niềm hạnh phúc làm bố trọn vẹn thì đã phải đi.
Nói rồi cả nhà ôm nhau khóc. Có lẽ trên đời này không gì trọn vẹn nhưng không có nghĩa thiếu ánh sáng phía cuối đường. Kết thúc chưa hẳn là hết mà chính là bắt đầu một tương lai sán lạn hơn.