Chồng ơi, tiền nhiều để làm gì khi mà đến ăn bữa cơm quây quần bên nhau mình cũng không mua nổi?

( PHUNUTODAY ) - Chồng à, hôm nay anh có biết ngày gì không? Là Ngày gia đình Việt Nam, ngày về nhà ăn bữa cơm đông đủ với nhau đấy. Vậy nhưng đến cái điều ước tưởng chừng quá đơn giản này nhưng với mình cũng khó mà thực hiện nổi...

Còn nhớ ở tuổi 24 em luôn tự nhủ rằng nhất định mình sẽ phải yêu và cưới một người đàn ông giàu có, địa vị và tiền tài đều không thiếu. Mặc cho người ta nói em là loại đàn bà thực dụng, hám tiền cũng chẳng sao. Vì em nghĩ trên đời này chẳng bao giờ tồn tại 'Một túp lều tranh 2 quả tim vàng', rồi sẽ đến ngày tiền không có thì tình cũng tan.

Và rồi may mắn em gặp được anh, người chồng hiện tại của cuộc đời em. Lúc đấy anh chưa giàu có, nhưng bù lại em khâm phục ý chí và bản lĩnh của anh. Em thầm nghĩ rằng: Người đàn ông này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn". Chính vì vậy em yêu và rồi chấp nhận gả cho anh, cùng anh xây dựng nên sự nghiệp cho hai đứa, để sau này vợ chồng mình có cuộc sống sung sướng hơn, con cái mình sẽ không phải thiếu thốn điều gì cả.

ngay-gia-dinh-viet-nam-phunutoday

Cuộc sống vợ chồng son quả thật rất hạnh phúc, lúc đó mọi thứ đều màu hồng. Mơ ước của em là mỗi ngày đều được đi chợ, nấu cho anh những món ăn thật ngon và rồi cùng anh thưởng thức, tâm sự cho nhau nghe về những niềm vui lẫn khó khăn của cả một ngày làm việc dài. Anh biết không, em luôn muốn vợ chồng mình sống mãi như cái thời mới cưới. Khi đó dù bận trăm công ngàn việc anh cũng gọi điện cho em, về ăn cơm em nấu, thậm chí anh còn bảo:

- Với người ta cơm ngoài hàng là ngon nhất, nhưng với anh cơm em nấu mới là ngon nhất.

Lúc đó em hạnh phúc lắm, đàn bà chẳng sợ vất vả, chẳng sợ hi sinh...chỉ cần có lời khen, lời động viên từ chồng thì không còn niềm hạnh phúc nào lớn hơn nữa.

Em cứ tưởng hôn nhân sẽ hạnh phúc mãi như vậy, thật sự em đã nghĩ như vậy đấy chồng ạ. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi kể từ em sinh con và quá bận bịu chăm sóc cho con mà dành thời gian ít hơn cho anh. Nhiều lần anh đi công tác không còn báo với em, nhiều lần anh về muộn không ăn cơm nhà cũng không báo với em. Rồi em giận anh, ngủ với nhau trên cùng một chiếc giường nhưng anh chẳng còn ôm em nữa...mình đã xa cách kể từ khi đó...

Em giận dỗi anh còn dỗ dành, thời gian anh về nhà chỉ chú tâm vào chiếc điện thoại rồi mặc kệ em và con. Em có mở miệng trách anh vô tâm thì anh tỉnh bơ bảo:

- Không đi làm thì lấy gì hai mẹ con cô. Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, cô bớt lời không được à? Làm vợ kiểu gì mà cứ mở miệng là cằn nhằn chồng.

Em im lặng...chỉ biết bật khóc thôi. Anh đi làm ngày càng kiếm được nhiều tiền, vợ chồng mình sống sung túc, nhà cửa, xe cộ đều có cả. Nhưng anh biết không? Ngoài tiền ra đã lâu lắm rồi anh chưa dành cho mẹ con em một chút thời gian để gần gũi bên anh chồng ạ. Em sợ, sợ cô đơn lắm rồi chồng ạ, sợ mỗi lúc anh về nhà chẳng chịu nhìn em cười nói, sợ mỗi lúc anh chưa kịp cầm bát đũa đã vội buông để chạy ra ngoài...

Mỗi sáng em đều dậy nấu cơm, cố ý làm những món anh thích nhất để hâm nóng tình cảm vợ chồng. Nhưng anh vẫn vậy, cứ chăm chú cầm điện thoại rồi nói trong vô thức:

- Anh ra ngoài ăn, muộn giờ làm rồi.

hinh1-ngay-gia-dinh-viet-nam-phunutoday

Bát canh nóng trên tay em bỗng dưng thấy lạnh ngắt sau câu nói của anh, lạnh như chính tình cảm vợ chồng mình bây giờ vậy. Chồng ơi! Nụ cười anh dành cho em đâu rồi? Nụ hôn mỗi sáng anh tạm biệt em và con đi làm đâu rồi? Những bữa cơm mình ăn cùng nhau ngày càng thưa thớt dần, anh không cảm nhận được rằng mình đã qua xa nhau rồi sao, cùng sống trong ăn nhà, ngủ chung trên chiếc giường nhưng...mình đâu giống vợ chồng nữa mà chỉ giống người dưng...

Ngày xưa em thích tiền, muốn có thật nhiều tiền...nhưng sợ em sợ chính điều mà em mơ ước. Tiền nhiều để làm gì khi mà mình chẳng còn thấy hạnh phúc nữa, tiền nhiều để làm gì khi mà đến bữa cơm quây quần bên nhau mình cũng chẳng làm được. Vậy thì tiền nhiều để làm gì cơ chứ.

Nhiều khi em ước giá như mình không giàu, mình cứ nghèo như cái thời mới cưới. Ít ra lúc đó vẫn hạnh phúc, vợ chồng mình vẫn còn quan tâm đến nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất. Chồng à, liệu anh có dám đánh đổi tất cả để vợ chồng mình, con cái chúng mình có được hạnh phúc đơn giản như người ta...chính là ăn bữa cơm gia đình, nơi đó chỉ có tiếng cười chứ chẳng còn những lo toan cơm áo gạo tiền, địa vị danh vọng nữa...

Anh có dám đánh đổi không? Còn em...em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ!

TAGS:
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn

TIN MỚI CẬP NHẬT