Bí mật về những đóa hồng trên mộ tình nhân

09:28, Thứ sáu 22/06/2012

( PHUNUTODAY ) - Khi anh nói rằng, anh cảm nhận được chị trong mỗi tối thứ 7. Anh thấy chị về đón nhận bó hoa hồng trắng, và lắng nghe câu chuyện trần gian mà anh thủ thỉ. Tôi đã phải đắn đo rất nhiều khi kể lại câu chuyện này.

Những người không biết về câu chuyện tình đẫm lệ của anh chị, khi thấy anh hành động như một kẻ lãng du, ấy là chiều thứ 7 cuối tuần, đều đặn mang hoa hồng trắng đến mộ chị rồi ngồi tỉ tê chuyện trò đến suốt đêm thì cho rằng anh gàn dở, thậm chí nhiều người ác miệng còn bảo anh bị “ma ám”.
[links()]
Nhưng mặc kệ mọi điều tiếng thị phi, anh vẫn chung tình với mối tình bất hủ, đã hơn hai năm rồi kể từ ngày chị đột ngột ra đi trước ngày cưới sau cơn bạo bệnh, anh vẫn luôn bên chị, mang những bông hoa hồng màu trắng – loài hoa mà chị rất thích, như một sự tạ lỗi cho thoáng vô tình không cố ý.

Anh là một cán bộ nhà nước, đang công tác tại một cơ quan dân chính huyện lỵ cách thành phố Vinh (Nghệ An) chưa đầy chục cây số. Tôi biết đến anh và câu chuyện tình diễm lệ của hai người thông qua một người bạn, cũng là đồng nghiệp hoạt động trong lĩnh vực báo chí.

Vì lý do tế nhị, nên tôi không tiện nêu tên anh, cũng như với chị - người đã khuất dưới ba tấc đất, nên tôi cứ tạm gọi họ là anh và chị, hai nhân vật chính trong câu chuyện có thật như cổ tích này. Bởi trong nhiều trường hợp, nói tránh đi danh xưng sẽ là giải pháp tốt nhất cho người trong cuộc.

Đẫm lệ một chuyện tình

Tuy học khác trường, khác khoa nhưng gần như ngày nào, anh cũng đạp xe cà tàng đến ký túc xá đón chị rồi cùng nhau ra ngoại thành thưởng ngoạn, tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tình yêu.
Tuy học khác trường, khác khoa nhưng gần như ngày nào, anh cũng đạp xe cà tàng đến ký túc xá đón chị rồi cùng nhau ra ngoại thành thưởng ngoạn, tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tình yêu.

Anh và chị đã có một mối tình dài theo năm tháng. Cùng quê, quen nhau từ hồi cấp 3, thích nhau lúc đầu để chỏm nhưng để thực sự yêu thì phải đến khi cả hai anh chị cùng bước chân vào giảng đường đại học.

Tuy học khác trường, khác khoa nhưng gần như ngày nào, anh cũng đạp xe cà tàng đến ký túc xá đón chị rồi cùng nhau ra ngoại thành thưởng ngoạn, tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tình yêu chỉ có ở hai người.

Năm tháng sinh viên, cũng có lúc hờn giận lý lắc, đôi khi là cả sự bồng bột của cá tính, tình yêu ấy những tưởng sẽ phải chia xa, nhưng anh luôn kịp thời hóa giải, để đưa giá trị thực của nó về lại đúng nghĩa ban đầu.

Để rồi, ngày hai người ra trường và xin được việc làm ổn định tại quê nhà, thì họ đã thực sự tin rằng, không có gì có thể cản bước đường hạnh phúc đang thênh thang của đôi trẻhọ. Đám cưới được ấn định vào cuối năm, với hàng tá dự định về tương lai đang rộng mở.

Trong khi anh chị đang hân hoan với bao toan tính cho ngày hợp hôn thì bất ngờ chị thấy sức khỏe bị suy sụp nghiêm trọng. Cùng với đó là những cơn đau bất chợt, dữ dội.

Đến lúc không thể chịu đựng hơn được nữa, gia đình lập bập đưa chị đi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện thì bàng hoàng đón nhận hung tin, chị bị một căn bệnh nan y vô phương cứu chữa. Đó là bị ung thư gan đã vào giai đoạn cuối.

Chẳng ai dám tin vào sự thật đau đớn và phũ phàng này, bởi nó giống như một câu chuyện chỉ có trong các bộ phim tình cảm lãng mạn nào đó của xứ Hàn. Gia đình chị mấy đời nay cũng chẳng ai bị căn bệnh quái quỷ này.

Nhưng số phận đã gọi tên chị. Chẳng ai có thể cưỡng lại được điều đó. Cú sốc tinh thần qua đi, chị muốn chạy trốn tình yêu, giấu biệt anh về trọng bệnh nhưng chẳng thể khác.

Anh ào đến bên chị, bỏ luôn cả công việc của một cán bộ công chức nhà nước để ngày đêm thuốc thang, chăm lo cho một nửa hạnh phúc của đời mình trong nước mắt.

Ngày ngày, túc trực bên chiếc giường nan, anh xót xa mỗi khi chải đầu cho người yêu, nhặt nhạnh từng búi tóc rụng xuống theo đường lược, cất giấu để làm kỷ niệm.

Phải rất khó khăn thuyết phục gia đình đồng ý, để đến một ngày nọ, khi chị đã rất đau đớn, phải dùng đến mooc phin liều cao mỗi ngày đặng kiềm chế cơn đau, anh mới xúc động quỳ xuống bên giường bệnh để cầu hôn chị.

Anh không muốn hơn 5 năm trời vất vả gây dựng tình yêu để bây giờ uổng phí, anh cũng không muốn chị ra đi trong cô đơn gối chiếc. Một ngày cũng nên nghĩa phu thê, và biết đâu tình cảm được nâng tầm vị thế mới sẽ biết thành liều thuốc thần kỳ, giúp chị kéo dài thêm hơn cuộc sống chốn trần ai này.

Phần chị, khi biết được tâm ý của người yêu, chị đã quay mặt vào tường khóc như mưa gió. Bất kỳ ai trong hoàn cảnh của chị cũng sẽ có chung tâm trạng ấy. Hạnh phúc, tủi phận và tiếc nuối muộn màng.

Và tôi tin rằng, chị tin những gì anh làm là xuất phát từ sự chân thành chứ hoàn toàn không vì mục đích động viên tinh thần. Lẽ dĩ nhiên, chị đã không chấp nhận điều anh đang khẩn khoản ấy. Chị không phải là người phụ nữ tham lam ích kỷ trong tình cảm, thời gian sống của chị đang đếm ngược từng ngày.

Không thuyết phục được chị, anh chỉ còn cách đưa đôi nhẫn cưới có khắc tên hai đứa đã mua sẵn để chuẩn bị cho ngày cưới cuối năm, tự đeo vào cho nhau như một sự đính ước ngầm, rằng tuy chưa cưới hỏi nhưng từ nay họ đã là vợ chồng.

Bí mật về những bông hoa hồng màu trắng trên mộ

Ngày chị đi. Cả ngàn người trong khu phố nhỏ của thị trấn đưa tiễn. Anh đau đớn đến không còn nước mắt để khóc, lặng lẽ rải những cánh hoa hồng màu trắng trong suốt chặng đường đưa tiễn, loài hoa mà lúc còn sống chị rất thích.

Ngày chị đi. Anh một mình ngồi lại ngôi mộ nhỏ bé đến khuya, sương đêm ướt đẫm mới thất thểu trở về. Những bước chân vô định lại đưa anh về với căn nhà của bố mẹ chị.

Anh muốn xin các đấng sinh thành một đặc ân, ấy là được ở lại trong căn phòng của chị một đêm trọn vẹn và chẳng ai nỡ từ chối điều ấy.

Và cũng đêm ấy, trong khi ngắm lại những kỷ vật của chị, anh đã vô tình phát hiện ra một cuốn nhật ký của người yêu. Chị viết bắt đầu từ sau ngày ra trường và chân ướt chân ráo đi làm.

Bên cạnh những dòng chữ ghi vội về những câu chuyện buồn vui xảy ra trong cuộc sống thường nhật, anh run run khi đọc đến phần tình cảm và chị dành để viết cho anh.

Từ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi được đi chơi, tặng quà đến những giận hờn vu vơ, cãi vã nho nhỏ đều được chị nắn nót ghi lại “để sau này về với nhau không xảy ra chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa”.

Chị cũng “liệt kê” ra hàng tá những thói xấu của anh, và quyết sau này cưới nhau sẽ giúp chồng tương lai sửa chữa. Anh lưu tâm hơn đến những dòng chữ gần như lặp lại vào mỗi tối thứ 7 hằng tuần, khi chị trách anh đã vô tâm không đến.

Ngày nào chị cũng được gặp anh, với những buồn vui lẫn lộn, nhưng chính cái ngày chị mong đợi nhất, ấy là vào thứ 7 mỗi tuần thì anh lại vắng biệt. Chị không dám đòi hỏi, chỉ biết tâm sự vào những dòng chữ cô đơn nhảy múa, bởi chị cũng biết anh chẳng có hẹn hò nào vào tối thứ 7 cả.

Sự ích kỷ đáng yêu trong tình cảm ở con người chị đã không muốn khuyết anh, dù đó chỉ là một buổi tối ngắn ngủi của một tuần làm việc bận rộn.

Đọc hết cuốn nhật ký, mắt anh nhòa lệ. Chỉ vì chút ham vui với bạn bè đồng nghiệp khi mải miết chơi thể thao, tụ tập chén thạc chén thù mà anh đã đánh cắp đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của chị.

Anh cũng chỉ suy nghĩ rất đơn giản, rằng cả tuần luôn bên cạnh người mình yêu rồi thì thứ 7 dành cho bạn bè một tối mà hoàn toàn không biết rằng, đó mới chính là thời khắc mong đợi nhất của chị.

Từ đấy, cứ mỗi tối thứ 7 hằng tuần, anh lại đều đặn mua một bó hoa hồng trắng đẹp nhất đến bên mộ phần của chị và ngồi tâm sự đến hết đêm. Anh trìu mến gọi chị là “vợ” và xưng “chồng”, kể cho chị nghe bao chuyện xảy ra trong một tuần và cả những dự định cho tương lai sắp tới của “chúng mình”.

Anh đến lúc hoàng hôn và chỉ chịu rời đi khi bình minh hé rạng đằng đông báo hiệu một ngày mới. Thời gian đầu, nhiều người đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra bó hồng vô chủ trên mộ chị vào mỗi sáng chủ nhật.

Đều đặn đến kỳ lạ và sinh nghi khiến cho đám trai làng phải âm thầm theo dõi để tìm ra chủ nhân của nó. Và khi biết đó là anh, với những điều lẩm bẩm trong đêm khuya vắng giữa nghĩa địa bao la, thì tất cả mới vỡ lẽ.

Thời gian đầu, mọi người còn thông cảm, nhưng về sau thấy anh vẫn lặp lại những chuyện đã cũ ấy, đã không ít lời ong tiếng ve.

Thậm chí, có kẻ ác miệng còn bảo, anh bị “ma ám”, người thì cho rằng anh làm vậy là đang nhìn vào khối tài sản của gia đình chị. Nghe những điều ấy, anh đau lòng lắm nhưng nghĩ đến chị đang cô đơn vào mỗi chiều thứ 7, anh đã bỏ mặc ngoài tai để đến với chị.

Người đau khổ nhất, có lẽ là mẹ anh. Một tháng, một năm trôi qua còn có thể chịu đựng được. Đằng này anh đã sống như kẻ mộng du như vậy suốt hơn hai năm trời, trong khoảng thời gian ấy anh đã bỏ phí biết bao cơ hội khi có nhiều người con gái đến nguyện chia sẻ với anh buồn vui trong cuộc sống nhưng anh không đoái hoài.

Anh cũng chẳng biết mình sống như vậy để làm gì nữa, và kéo dài đến bao giờ nhưng thực sự, anh không muốn quên và chưa muốn dừng lại. Khi anh chia sẻ rằng, anh cảm nhận được chị trong mỗi tối thứ 7. Anh thấy chị về đón nhận bó hoa hồng trắng, và lắng nghe câu chuyện trần gian mà anh thủ thỉ.

Tôi đã phải đắn đo rất nhiều khi kể lại câu chuyện này. Không phải là anh không cho phép, cũng chẳng ngại ngần chuyện chia sẻ là anh đang cố gắng làm lại. Sẽ rất khó khăn và cần nhiều thời gian, nhưng tôi tin anh sẽ làm được.

Tình yêu kia và những bó hoa hồng trắng sẽ mãi là bất tử, nếu như ngày hôm nay, anh tập cách dần quên để bắt đầu lại trên một con đường hạnh phúc mới.

  •  Thiên Di
chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả:
Từ khóa:
Tin nên đọc