Sau hôn nhân, em không khổ vì tiền, mà khổ vì anh
Lúc em lấy anh, trong tay anh không có lấy một đồng.
Em nói điều đó không quan trọng, bởi em yêu anh, chứ không say đắm những đồng tiền.
Lúc em nói mọi người em sinh ra để dành cho anh, gia đình em cảnh báo: "Vì con còn trẻ, nên chưa hiểu hết giá trị của đồng tiền. Hôn nhân là chuyện hệ trọng, đừng vì một chút cảm xúc nhất thời mà lỡ dở một tương lai."
Cưới nhau được 6 năm, hai người chúng ta vẫn ít tiền vậy. Ít tiền, nhưng không đến mức túng thiếu, ngày tháng trôi qua và chúng ta vẫn tồn tại.
6 năm này, em không thấy khổ vì ít tiền, mà vì chính anh.
Sự im lặng là nỗi khổ lớn nhất mà em phải chịu đựng.
"Im lặng là vàng." Có người đã phán như vậy. Và nếu điều đó là sự thật, em cảm thấy sợ hãi và muốn tránh thật xa thứ vàng ấy. Tình cảm muốn lâu bền cần có sự chia sẻ, trao đổi giữa đôi bên. Đồng nghĩa với việc, em nói một câu, anh đáp một câu, câu chuyện cứ như vậy dần được xây đắp, sự thấu hiểu sẽ ngày một lớn hơn.
Người ta nói tình cảm lúc đầu rực cháy, nồng nhiệt lắm, lâu dần về sau sẽ nguội lạnh, nhạt nhoà dần, lí do suy cho cùng cũng chỉ xoay quanh việc: "Không ai hỏi. Không ai trả lời." Bức tường vì thế được dựng nên, hai người dần trở nên xa cách, sự thấu hiểu ngày càng trở nên nhạt nhoà…
Thời gian gần đây, em làm bạn với sự im lặng của anh. Ngày trôi qua, may mắn lắm em mới nghe được một lời anh nói. Bao tình cảm yêu thương chết dần chết mòn bởi sự im lặng đó. Im lặng như một căn bệnh truyền nhiễm. Anh không nói, dần dần em cũng kiệm lời. Tình cảm ngày một hời hợt, hai người yêu nhau trở thành hai người dưng sống chung một nhà.
Tình yêu cần sự cố gắng từ cả hai người
Anh còn nhớ bát mì mang thương hiệu của anh và em chứ?
Những ngày đầu ăn chúng ta cảm thấy rất ngon miệng.
Anh cho cà chua, vẩy thêm chút đường. Bát mì ăn chua chua ngọt ngọt.
Em cho thêm chút dấm và hạt tiêu. Bát mì bây giờ vừa chua vừa ngọt lại vừa cay.
Khi bát mì không hợp khẩu vị, anh đổ thêm nước vào, rồi tiếp tục pha chế theo công thức của riêng mình.
Dần dần, tất cả mọi gia vị đều được chúng ta thử qua. Cuối cùng, chúng ta cùng nhau tạo nên một bát mì với màu sắc bắt mắt, vị ngon miễn bàn.
Nhưng sau này, anh trở nên lười biếng và không cho thêm đường nữa. Vị ngọt mất đi. Còn em, vẫn chăm chỉ đổ dấm, ớt và hạt tiêu vào bát mì. Anh ăn, cay xé lưỡi, chua nhăn mặt, cũng không buồn đổ thêm nước. Bây giờ, không vừa miệng là anh bỏ không ăn.
Cứ như vậy, bát mì thương hiệu anh và em dần trôi vào dĩ vãng. Tệ hơn, chúng ta không bao giờ nấu mì cho nhau ăn nữa.
Tình cảm cũng giống như bát mì này. Muốn ngon, hai người phải cùng xắn tay vào nấu. Muốn bát mì hoàn hảo, hợp khẩu vị đổi bên, nhất nhất phải có sự điều chỉnh từ hai phía.
Thỏa hiệp không phải cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện
Những năm gần đây, em cực kì ghét sự thoả hiệp.
Một lần cãi nhau, anh mặt mày nghiêm trọng bảo: "Anh ghét nhất phải tranh luận với một người cãi cùn như em."
Em cũng không vừa, đáp lại: "Còn em ghét nhất phải tranh luận với một người cãi dai dẳng và bền vững như anh."
Kết quả của cuộc tranh cãi gay gắt đó, em là người chịu xuống nước, mở miệng nói lời xin lỗi, sau đó quay lại và ôm lấy anh.
Một điều nhịn bằng chín điều lành. Ông cha đã dạy chúng ta như vậy.
Nhưng thực ra, cuộc sống này phức tạp hơn thế nhiều. Không phải cứ nhẫn nhục chịu đựng, mọi chuyện sẽ yên bình trôi qua, và ngày mới bắt đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những lần tới anh và em cãi nhau, anh luôn chờ em mở lời xin lỗi trước. Anh chờ em tự chứng minh em là người sai, tự chứng minh em là người đang làm lãng phí thì giờ của 2 bên.
Em dần nhận ra rằng: "Thoả hiệp không làm cho anh tốt hơn, cũng không làm cho em tốt hơn. Thoả hiệp cũng không giúp cho vấn đề của chúng ta thực sự được giải quyết. Sự thoả hiệp sẽ biến mối quan hệ tình cảm trở thành quan hệ chủ tớ, người chủ ngày càng trở nên hống hách, còn người đày tớ ngày càng cảm thấy nghiệt ngã, bất công."
Em biết rằng đã đến lúc mình cần thay đổi
Trước đây, cuộc sống của em xoay quanh anh. Em vẫn thường nghĩ vui rằng: Em là Trái Đất, xoay xung quanh Mặt Trời là anh. Em đi đâu làm gì cũng có anh, anh xuất hiện cả trong giấc mơ của em. Và em hạnh phúc vì điều đó.
Nhưng em quên mất một điều rằng: Trái đất, không chỉ quay xung quanh Mặt Trời, mà còn quay xung quanh chính nó nữa.
Và khi nhận ra rồi, em bắt đầu thay đổi.
Em học cách yêu bản thân mình hơn, tập dành cho bản thân những ngày không anh. Những ngày như thế, bất ngờ là, em cảm thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc lắm.
Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, thậm chí có thể chăm sóc cho bản thân mình tốt hơn khi không có anh bên cạnh.
Ngày xưa, em luôn mong muốn tìm được ai đó để mình có thể dựa vào. Bây giờ, em đã tìm được, không phải anh, mà chính là em.
Ai đó đã nói rằng: một người phụ nữ nếu lấy được người đàn ông tốt thì cả đời cô ấy cũng không cần phải trưởng thành. Phụ nữ càng đau khổ bao nhiêu thì họ lại trưởng thành nhanh bấy nhiêu. Vậy nên, đàn ông à, nếu thấy vợ mình không còn vô tư, không còn cười nhiều và ít mơ mộng hơn, đó không phải cô ấy đang trưởng thành mà là bạn chưa chăm sóc tốt cho cô ấy!