Mình thề là từ đây sẽ từ thẳng mặt và không bao giờ vác xác về nhà chồng nữa. Chỉ có chồng mới ăn ở với mình cả đời, còn bố mẹ chồng thuận ý thì ở, trái ý thì đi phải không chị em? Ai đời mới cưới hơn tháng mình đã bị mẹ chồng vả cho đôm đốp vào mặt.
Vợ chồng mình tuy mới cưới nhưng cả hai đều sắp 30 cả rồi. Nhà anh ở quê, nhà mình ở phố. Tuy mình là con một nhưng bố mẹ mình không bắt anh ở rể mà tặng cho căn hộ làm quà cưới. Nhà mình phóng khoáng, Tây hóa và cực kỳ quan trọng tự do và hạnh phúc cá nhân.
Sau khi đi tuần trăng mật về, mình và chồng mang quà cáp về thăm bố mẹ dưới quê. Ngay cả chồng mình cũng không nghĩ được chu đáo như thế, đấy là ý tứ và tấm lòng của mình. Dù không ở chung nhưng mình cũng muốn tạo được ấn tượng tốt với nhà chồng.
Mẹ anh còn trẻ, mới ngoài 50, nhưng sống ở quê nên còn phong kiến nặng nề. Cặp mắt thì cứ xếch xếch trông ác ác thế nào. Mình mà sống chung chắc tử trận sớm. Cơm tối vào lúc 6 giờ nhưng từ 4 giờ đã bắt đầu lục đục chuẩn bị nấu nướng. Chăm chồng con thì thôi rồi, từng tí từng tí một, ai không làm theo ý bà là bị gắt đến chừng nào bỏng tai thì thôi.
Vì bà quá tôn trọng thứ bậc nên mẹ con không thể nào gần gũi được. Lúc bà ngồi trên phản đọc báo, mình thân mật xê mông vào ngồi định bóp vai bắt tóc sâu cho bà thì bà hất tay ra ngay. Mình vừa ngượng vừa hụt hẫng. Bà bảo tự ý sờ vào đầu người lớn là hỗn, ngồi ngang hàng người lớn khi chưa xin phép là hỗn.
Tôi bị mẹ chồng đánh. |
Mình biết thế nên thôi, không dám ho he tự ý làm gì nữa. Về nhà bố mẹ chồng chơi, dâu mới như mình ở nhà cả ngày với bố mẹ chồng mà không biết phải nói chuyện gì. Hở tí là bà bắt bẻ. Xui cái là cuối tuần ấy anh lại theo bạn cũ đi thăm thầy cô mãi chẳng thấy về. Chỉ mong chồng về cho đỡ tủi thân.
Gọi điện bao nhiêu cuộc chồng đều không bắt máy. Lúc sau, thì nghe giọng đã lè nhè. Thấy mình cứ cầm điện thoại gọi, bà nói trổng không “Phụ nữ là hậu cần, chứ không phải là tướng lĩnh chỉ huy đàn ông. Đàn bà dù làm to đến thế nào cũng là phận nằm dưới, phải phục tùng chồng vô điều kiện”. Nghe thế mình lại càng nôn nóng chồng về, chỉ muốn mau mau trở lại thành phố.
Ăn tối xong, tránh mặt đi ngủ sớm, nằm lật qua lật về mãi đến 10 giờ chồng mới về. Thấy anh về chân nam đá chân chiêu mình điên hết cả người. Mới qua tuần trăng mật đã tỏ ra vô tâm, biết về nhà chồng vợ sẽ yếu thế còn bỏ đi biền biệt.
Thấy anh, tự dưng mình tủi thân òa khóc. Suốt cả ngày phải im lặng chịu sự dạy dỗ phi lý của mẹ chồng lại còn không được chồng che chở. Chồng say thấy vợ khóc thì nhe răng cười. Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt làm mình thêm điên. Áo quần thì nhếch nhác tanh tưởi vì vừa nôn xong. Mình giận bảo anh ra phản gỗ mà ngủ rồi về phòng đóng cửa.
Lúc đó do tủi thân và giận chồng nên mình sơ ý quên mất mẹ chồng cú vọ. Thế là đang đêm ngủ nghe đập cửa rầm rầm. Mình tưởng chồng đòi vào, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thì bị vả mấy cái liền nổ đom đóm mắt.
Nói thật là mình thất kinh hồn vía. Đang lơ mơ chưa tỉnh táo, mẹ chồng đứng trước mặt mà mình còn chưa kịp nhận ra đã bị đánh như trời giáng. Mình chỉ biết ôm má nghẹn ngào không thở được. Bà ép mình vào giường túm tóc đánh thêm lượt nữa.
Bà chửi mình “hỗn như gấu”, không cho con bà vào ngủ. Càng chửi bà càng bị mất kiểm soát, ăn nói hung tợn tục tĩu. Câu làm mình nhớ nhất là “Mày là vợ hay là gái, ngủ với mày phải có tiền à?”.
Sau khi bà phun ra câu đó, mình đã xác định từ nay sẽ không còn mẹ con gì nữa. Hôm nay về đây mình đã cố hạ cái tôi cá nhân xuống thấp nhất. Ở công ty mình cũng làm đến cấp bậc quản lý, tiếng nói và tư cách đều có trọng lượng, không cớ gì phải chịu nhục thế này.
Bị những cái tát vô cớ giữa đêm, mình đau thì ít mà nhục thì nhiều. Nghĩ đến đâu, mình chảy nước mắt đến đó. Lúc đó nghe ồn ào, chồng mới vội vàng chạy đến giải cứu. Nếu anh không can ngăn thì có lẽ mình đã thu dọn đồ đạc và đi về ngay trong đêm. Anh vò đầu bứt tai một mực là "lỗi tại con, xin mẹ đừng hiểu lầm vợ con; xin em đừng hiểu lầm mẹ anh". Không cần biết lỗi tại ai, cư xử như thế là đủ từ mặt nhau rồi.
Thế là xong, có lẽ mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng đã ra đi, không bao giờ có thể hàn gắn được nữa. Mình cương quyết là như thế. Từ hôm về, mình không gọi điện cho nhà chồng lần nào nữa, mà cũng chẳng thấy ai gọi đến. Chỉ có chồng là khổ sở tha thiết cầu xin vợ bỏ qua chuyện này.
Mình có nên bỏ qua không? Thật lòng là chẳng muốn chút nào, nhưng thấy chồng cũng tội. Mình đang đợi một lời xin lỗi từ mẹ chồng, nếu không thì chắc mình sẽ mặc kệ vậy.
“Em không thể ngủ với ai trông sạch sẽ, ngon lành hơn à?” Anh với tôi sống không có sự đồng điệu trong tâm hồn, nhưng tôi lại có những điều kiện tốt nhất... |