Có lẽ cái tội của chồng là tội của một gia đình có tiền, có quyền chức?
Chồng yêu, hơn 4 năm mình bên nhau, vui có buồn có nhưng dù vui hay buồn vợ lúc nào cũng rơi nước mắt. Ngày đầu tiên gặp chồng, vợ như một đứa trẻ ngơ ngác gặp được người che chở. Vợ đã yêu chồng dù biết mình còn kém cả tuổi con trai chồng.
Vợ bắt chồng phải yêu cái tình yêu con nít, bắt chồng gọi vợ yêu, thứ bảy nào cũng phải cùng vợ lang thang hóng gió, ngày nào cũng phải thức khuya để chat, bắt chồng lê la ăn những món ăn ngoài vỉa hè cùng vợ.
Vợ hạnh phúc lắm, chẳng ngại khi đi đâu có ai chào vợ chồng mình “Em chào chị, cháu chào chú”. Vợ yêu chồng rất nhiều, yêu cả những sợi tóc bạc trên đầu chồng, mỗi lần đưa tay lên mặt chồng vuốt nhẹ lên những nếp nhăn vợ lại thương chồng nhiều hơn, thương gà trống nuôi con, một mình chồng vất vả nuôi ba con ăn học.
Yêu chồng, vợ đã hy sinh rất nhiều, lẽ ra vợ cần có bạn bè, cuộc sống vui chơi, thời gian tụ tập nhưng thời gian đó vợ dành hết cho chồng, từ ngày yêu chồng vợ gần như không còn bạn.
Đáng nhẽ vợ cần được gần gũi nhiều hơn nữa nhưng yêu chồng vợ chấp nhận tháng vài ba lần mình có nhau. Thậm chí vợ đã chuẩn bị tâm lý nếu một thời gian nữa chồng không còn có thể thực hiện nghĩa vụ của một người đàn ông.
Chồng như quyển bách khoa toàn thư, dạy cho vợ biết nhiều điều trong cuộc sống, từ cách ứng xử đến những kiến thức khoa học. Thậm chí đồng nghiệp của vợ quen thói có gì không hiểu là bắt vợ alo hỏi chồng, lúc đó vợ hãnh diện lắm, đứa nào cũng nói có người yêu như vậy thật sướng, vừa hiểu biết, giàu có, thành đạt, có quyền chức.
Ngày nào chồng cũng đến đúng giờ để đón vợ từ cơ quan, vợ chồng mình lang thang ăn bún đậu mắm tôm, món trước khi yêu nhau chồng chẳng bao giờ ăn.
Vậy mà chồng ơi, vợ buồn lắm, buồn khi chồng cúi mặt sợ gặp người quen, sợ người ta nhìn thấy chồng ngồi ăn bún đậu vỉa hè. Vợ buồn khi ra đường chồng lúc nào cũng phải đeo khẩu trang sợ thiên hạ nhìn thấy chồng đi cùng một cô gái kém cả tuổi con mình. Vợ buồn khi yêu nhau bốn năm chồng vẫn chưa cho vợ một danh phận.
Vợ buồn khi chồng lúc nào cũng sợ đàm tiếu của thiên hạ, sợ ảnh hưởng đến địa vị của các con, sợ các con vì chuyện của bố mà ảnh hưởng đến đường công danh. Vợ buồn khi bốn năm rồi chưa bao giờ được ở bên chồng cả đêm, vợ chỉ ước một ngày nào đó được thức dậy buổi sáng có chồng ở bên. Có lẽ cái tội của chồng là tội của một gia đình có tiền, có quyền chức?
Chồng ơi, đã bao lần vợ nói muốn chúng ta về sống cùng nhau nhưng chồng vẫn cố tình lảng tránh. Vợ từ một cô gái 24 tuổi giờ đã gần 30, sắp hết tuổi đẹp nhất rồi, lứa tuổi vợ không còn mơ mộng nữa, cần một gia đình, cần những đứa con.
Khi viết lá thư này, vợ vẫn chưa nói gì với chồng, vợ sợ mình không thể quên đi mối tình này. Chồng là mối tình đầu, sâu sắc, nồng nàn, vợ quyết định ra đi mà không nói với chồng nên đã xin nghỉ việc, nhận lời tìm hiểu một người đàn ông khác.
Đọc được lá thư này mong chồng hãy hiểu cho lòng vợ, vợ bây giờ còn yêu chồng nhiều lắm nhưng sẽ cố quên những ngày tháng hạnh phúc bên chồng. Vợ sợ gặp chồng lần cuối lại không thể bước chân đi, vì thế chồng hay tha lỗi cho vợ.
Vợ không chờ đợi, không hy sinh được nữa, giờ đã cạn nước mắt rồi. Mong chồng hạnh phúc bên con cái, tìm được nguời phụ nữ yêu thương chồng nhiều hơn vợ. Tạm biệt “lão chồng già của em”.