Người nghèo chân không có lông
Sự phát triển của cơ thể con người chịu ảnh hưởng rất lớn của môi trường, mặt khác thì đặc điểm của cơ thể cũng sẽ phản ánh điều kiện sống thường ngày của người đó.
Nếu như, một người làm việc thường xuyên, lao động vất vả thì bàn tay của họ thô ráp hơn, người thường xuyên làm việc dưới cái nắng cháy da thịt lúc nào người ngăm đen hơn.
Dù ở thời đại nào thì những người sinh ra trong các gia đình nghèo khó thường có xu hướng làm việc chân tay nhiều hơn. Nhất là ở thời xưa thì con người đều phải làm việc trên đồng ruộng.
Con người thời bấy giờ có cách thức lao động thô sơ, đi làm thường đi chân đất, theo thời gian sẽ xuất hiện những vết chai dày và dày trên bàn chân, chính vì vậy mà người ta nói chân không có lông, hầu hết đều là người nghèo.
Người giàu trên đầu tỏa sáng
Ngược lại với những người nghèo khó vất vả nói trên thì những người kiếm được nhiều tiền nhìn chung có bộ não nhanh nhẹn hơn và họ kiếm được tiền của nhờ trí khôn ngoan của mình.
Thời đại ngày nay thì những người làm việc bằng trí óc cũng rất nghiêm túc. Thời phong kiến, chỉ cần công danh, làm quan phải cố gắng trong mười năm, người khởi nghiệp không những phải có tài mà còn phải có tài mưu lược, đây cũng là hiện tượng phổ biến mà rất dễ xảy ra việc rụng tóc. Vì vậy, việc người giàu hói đầu là điều hoàn toàn có lý.
Có những dấu về về sự ra đời của câu nói đó, nhưng trong mắt mọi người, những câu nói này chẳng còn phù hợp với xã hội ngày nay nữa. đặc biệt là việc sử dụng hai câu này để đánh giá sự giàu nghèo của một người là không hợp lý.
Nhưng suy cho cùng thì chúng ta vẫn có thể tìm được chút cảm hứng từ nó, bản thân ai cũng phải nâng niu cơ thể của mình, có thế mới giàu sang phú quý được.