1. Tự trách bản thân kém cỏi, không có tiền đồ
Cha mẹ yêu con chính là bản tính trời sinh, nhưng con cái có thương cha mẹ hay không lại là bản tính của mỗi người. Có những người lại ghét bỏ đi người sinh thành ra mình chỉ vì họ không có quyền quý cao sang, năng lực kém cỏi. Là cha mẹ, dù cho con cái có trách móc thế nào họ cũng chẳng oán giận. Lúc nào chỉ biết đổ lỗi do mình nên con cái mới chịu thiệt.
Các bậc làm cha làm mẹ lúc nào cho rằng mình kém cỏi, khiến con khó nhọc. Nhưng thực ra thì lúc nào họ gánh vác trên vai những trọng trách nặng nề thay chúng ta. Bởi thế nãy học cách chăm sóc, báo hiếu cha mẹ. Đó chính là cách trả ơn đúng đắn nhất mà chúng ta cần làm.
2. Sợ gây phiền phức cho con cái
Chúng ta lên lớn còn cha mẹ thì ngày càng già đi. Sau này khi chúng ta cứng cáp, độc lập bước trên đường đời thì cha mẹ lại là người cô quạnh nhất. Trên đời này việc đau lòng nhất chính là người sinh thành ra mình phải sống dè dặt, sợ gây phiền phức cho con cái. Lúc nào họ chỉ biết nhẫn nhịn, giấu diếm. Trong mọi việc, cha mẹ lúc nào bao dung, hiểu chuyện để đổi lấy sự bình yên cho con cái. Lúc nào họ lo sợ mình già yếu vô dụng, gây phiền phức cho con cái.
Nhưng là con người, hãy nhớ cha mẹ là Phật sống trong nhà. Hãy đặt chữ hiếu lên hàng đầu.
3. Sợ nuôi dạy nên đứa trẻ vô ơn
Nỗi bi ai lớn nhất của cha mẹ không phải là con cái không thành tài, vô dụng kém cỏi. Mà chính là bản thân cố gắng nuôi dưỡng nhưng con cái lại trở thành kẻ vô ơn.
Một người sống vô ơn thì trong lòng họ chẳng nhớ được điểm tốt của người khác. Trong mắt họ lúc nào chỉ nhìn thấy những sai lầm của người khác.
Cha mẹ đều hiểu sâu sắc đạo lý "nuôi con mà không dạy dỗ, ấy là lỗi của cha". Nên nếu sinh ra đứa con vô ơn thì họ sẽ đau lòng và tự trách mình không biết nuôi dạy con. Mỗi người hãy nhớ cha mẹ là người duy nhất trên đời yêu mình bằng cả sinh mệnh. Sinh ân, dưỡng cũng là ân nên ân huệ cha mẹ cả đời này ta trả cũng không hết được. Hãy làm đứa con hiếu thuận, dùng cả tấm lòng để yêu thương cha mẹ.