(Phunutoday) - 6 năm trước, Dương Thị Lưu (SN 1976, ở thôn Don Riêc, xã Quỳnh Sơn, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn) cùng người tình là Dương Doãn Thanh (SN 1969, ở cùng thôn) bị tòa án tỉnh Lạng Sơn xét xử về tội “Giết người”. Nạn nhân là một đứa bé trai, 6 tuổi, con đẻ của Lưu. Sau cuộc ly hôn với người chồng trước, Lưu có quan hệ tình cảm với Thanh và muốn tiến đến hôn nhân.
Nhưng vì Thanh coi con riêng của Lưu là vật cản, ngáng chân giữa hai người nên Lưu đã chủ động bàn với Thanh giết chết con đẻ của mình. Cho đến giờ, Lưu vẫn không thể quên ngày bị đưa ra xét xử trước vành móng ngựa, chứng kiến sự phản đối đầy căm phẫn của hơn 7.000 người tham dự phiên tòa về tội trạng độc ác do mình gây ra…
Ly hôn vì… thiếu thốn
Dương Thị Lưu ra phòng khách của trại giam để gặp tôi với thái độ không giống như một phạm nhân đang trong thời gian cải tạo. Chị ta tỏ ý chống đối, bất mãn ra mặt, ngúng nguẩy đòi quay về phòng giam với lý do mọi chuyện đã qua, không muốn nhắc lại. Tâm lý không muốn khơi gợi chuyện buồn đã qua thường là tâm lý chung của các phạm nhân nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là cách ứng xử có phần ngang tàng và thái độ thiếu tôn trọng, nét mặt rắn câng vốn hiếm gặp ở một phạm nhân khi tiếp xúc với cán bộ.
Vẫn biết quá khứ tội lỗi như một vết thương sẽ có thể đau đớn, thậm chí rỉ máu mỗi khi gợi lại nhưng nếu chỉ vì “sợ đau” mà dễ dàng coi đó là chuyện đã qua, sẵn sàng quên, không dám đối mặt với những câu hỏi từ lương tâm con người thì những lầm lỗi của ngày hôm qua ấy đâu còn là bài học ý nghĩa, đâu còn giá trị cho sự vươn lên làm lại cuộc đời?! Dù đã mất rất nhiều thời gian tìm kiếm nhưng tiếc rằng, tôi vẫn không hề thấy sự ân hận biểu hiện ra bên ngoài con người của Lưu. Ở người đàn bà nhẫn tâm giết con để đến với người tình, chỉ có sự trơ tráo, xấc xược.
Đã 6 năm kể từ khi vào trại giam Xuân Nguyên (Hải Phòng), Dương Thị Lưu chưa từng được một người thân nào đến thăm. Lý do không phải gia đình quá nghèo hay đường xa cách trở mà cay đắng hơn là vì bố mẹ và em gái, những người thân duy nhất, đều coi Lưu như đã chết. Sinh ra ở vùng núi cao, Lưu được ăn học hơn người, trở thành cô giáo, là niềm tin yêu của cả gia đình, nhưng chẳng ai ngờ, Lưu lại hành xử độc ác hơn cả loài cầm thú.
Tốt nghiệp cao đẳng sư phạm tỉnh Lạng Sơn, Lưu về giảng dạy tại trường THCS xã Bắc Sơn. Cô giáo 20 tuổi trở thành niềm khao khát của nhiều thanh niên trong làng. Lưu kết hôn với một người đàn ông cùng quê khi tròn 22 tuổi. Đôi vợ chồng trẻ sống hạnh phúc, yên ấm thời gian đầu.
Cho đến khi Lưu sinh đứa con trai đầu lòng, đồng lương giáo viên còm cõi cùng với số tiền ít ỏi chồng kiếm được từ lao động tự do không thể đảm bảo cho những nhu cầu tối thiểu của cuộc sống thường nhật. Càng bức bối vì thiếu thốn vật chất bao nhiêu thì tình cảm vợ chồng Lưu càng rạn nứt bấy nhiêu. Khi bé Dương Công Lân được 2 tuổi, cũng là lúc vợ chồng Lưu quyết định đưa nhau ra tòa ly hôn.
Say tình mới nghĩ cách giết con
Con nhỏ dại, thiếu tình yêu thương và sự chăm sóc của bố, lẽ ra Lưu phải bù đắp cho con nhiều hơn. Nhưng Lưu chẳng mấy chốc đã lao vào vòng tay ân ái của Dương Doãn Thanh, sinh 1969, là người cùng thôn. Lấy cớ thông cảm, quan tâm đến hoàn cảnh một mẹ một con của Lưu, Thanh nhiều lần sang nhà hỏi thăm sức khỏe và phụ giúp những việc lặt vặt. Thanh đã phải lòng vẻ đẹp của “gái một con” vùng sơn cước, còn Lưu cũng mê mệt vóc dáng to cao, khỏe mạnh của người hàng xóm. Say men tình, cả hai đã thề ước chung sống đến trọn đời.
Tháng 4/2002, Lưu và Thanh dọn về chung sống với nhau như vợ chồng. Lưu nhiều lần bày tỏ với người tình ước mơ về một đám cưới hạnh phúc giữa hai người. Nhưng Thanh tìm cách lảng tránh. Anh ta bảo, không thể sống hạnh phúc khi có sự tồn tại của đứa con riêng là cháu Dương Công Lân. Mặt khác, những lúc Thanh đến, đòi quan hệ với Lưu thì cháu Lân lại đang nằm cạnh vẫn chưa ngủ nên Thanh rất bức xúc.
Có lẽ, hơn ai hết Lưu có đủ khả năng nhận thức để hiểu bản chất ích kỉ, nhỏ nhen trong người đàn ông mà Lưu trao gửi tình cảm và phải tỉnh táo nhận biết mình có thể hạnh phúc với một người đàn ông như vậy hay không. Ngược lại, mê muội vì tình, chính Lưu là kẻ đầu tiên có ý nghĩ giết con để giải phóng mọi ràng buộc.
Mê muội đến thế nhưng Lưu hoàn toàn khôn ngoan, gian xảo trong việc che giấu ý định giết con tàn ác của mình. Ngay cả với người tình, chị ta cũng cố gắng giữ “hình ảnh đẹp”. Lưu tự tay viết một bức thư gửi đến cho mình, giả vờ là người chú họ cảm thương hoàn cảnh của Lưu, khuyên nên giết bỏ đứa con để có cuộc sống mới hạnh phúc. Sau đó, Lưu đưa bức thư cho người tình xem và bàn bạc có nên thực hiện theo lời khuyên của “ông chú họ” hay không.
Tất nhiên là Thanh đồng ý vì trong lòng đã sẵn không ưa cháu Lân, chỉ muốn cháu không tồn tại để thuận tiện quan hệ với Lưu. Bức thư ấy được Lưu coi như một chứng cứ ngoại phạm cho mình thì với Thanh, đó là sự mở đường để hoàn thành “tâm nguyện” loại bỏ “vật cản”. Sau nhiều lần bàn bạc, cả hai quyết định đến nhà em rể của Lưu là Dương Doãn Cần nhờ giết cháu Lân.
Dương Doãn Cần lúc đầu còn tưởng chị vợ nói đùa nhưng thấy cả hai sốt sắng đi lại liên tục để nhờ vả, thúc giục, anh ta cũng hoảng sợ, trốn tránh. Quyết không bỏ cuộc, hai kẻ dã tâm đã bàn nhau giết đứa bé càng sớm càng tốt.
Cho con uống thuốc ngủ, dìm xuống suối lạnh
Một đêm mùa đông cuối năm 2004, sau cuộc ân ái hoan lạc, Lưu và Thanh lại tính kế giết người. Cả hai vốn định dìm cháu bé xuống mương nước gần nhà, đồng thời tạo hiện trường giả là cháu bé bị chết đuối khi đi tắm. Nhưng thời điểm đó đang là mùa khô hanh ở vùng cao, nước mương rất cạn, cháu Lân không thể chết đuối. Cặp tình nhân mê muội, độc ác này đã lập kế hoạch cho cháu uống thuốc ngủ rồi mới hành sự. Thanh đến hiệu thuốc gần bến xe Bắc Sơn mua một vỉ thuốc ngủ 10 viên với giá 3.000 đồng rồi cất vào ví.
Chiều ngày hôm sau, Thanh đến nhà Lưu và nói ý tứ: “Hôm nay làm được đấy”. Hiểu ý người tình, Lưu vào nhà chuẩn bị. Thanh mở ví lấy vỉ thuốc ngủ, bóc lấy 2 viên đưa cho Lưu nghiền thuốc rồi hòa vào nước. Cháu Lân đang chơi ngoài sân. Không một phút đắn đo, lưỡng lự, Lưu gọi con vào cho uống “thuốc bổ”.
Đứa bé 6 tuổi ngoan ngoãn vâng lời mẹ, tự tay cầm chén uống cạn. Lưu còn cẩn thận lấy nước tráng chén để con uống hết cấn thuốc. Một lúc sau, Lân kêu đói bụng và đòi ăn cơm. Trong lúc này, anh họ Lưu là Dương Công Lâm ở gần nhà vào mua rượu nhưng thị tránh mặt. Khoảng 10 phút sau, khi anh họ ra về, cháu Lân đang ăn dở bát cơm thứ hai thì ngấm thuốc và tự lên giường ngủ.
Chẳng bằng loài cầm thú, hai kẻ sát nhân lập tức bế đứa bé đi tắt qua bờ ruộng đến chỗ mương nước mà Lân hay tắm, cách nhà Lưu 150m, thả xuống để giả như Lân bị chết đuối. Trời rét buốt, khi vừa chạm nước lạnh, cháu Lân tỉnh dậy vùng vẫy, Thanh đã dùng cả hai tay tóm vào gáy và dìm mặt cháu Lân xuống nước cho đến chết.
Xong việc, Thanh và Lưu giả vờ kêu khóc, Lưu còn cuống cuồng đạp xe đi khắp xóm nhờ người tìm con. Tìm mãi không thấy, Lưu mới vờ hoảng hốt: “Thằng Lân rất hay tắm mương, hay là nó bị chết đuối?”. Dân bản chạy đến mương nước và vô cùng bàng hoàng khi thấy xác cháu bé.
Mấy ngày sau, vì sợ việc giết cháu Lân bị bại lộ nên Thanh đã viết giấy cam kết với Lưu là sẽ bán một mảnh đất có diện tích 286m2 để cho Lưu 20 triệu đồng, phụ giúp em gái Lưu 20 triệu để đi học, còn 90 triệu sẽ chạy chọt, lấp miệng những ai biết phong thanh về việc giết người của bọn chúng. Thanh hoang mang, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Anh ta kể rõ sự việc với mẹ đẻ là Dương Thị Vân. Bà Vân khuyên con ra đầu thú nhưng Thanh không nghe.
Trong khi đó, trước cái chết không bình thường của cháu Lân, với những dấu vết ở vùng cổ, cơ quan điều tra đã nghi vấn và làm rõ vụ án mạng. Hai kẻ sát nhân phải cúi đầu khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội. Ngày 12/11/2004, Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra lệnh bắt Dương Doãn Thanh và Dương Thị Lưu về tội giết người.
Ngày vụ án được đưa ra xét xử lưu động tại trung tâm văn hóa huyện Bắc Sơn, đã có tới 7.000 người đến theo dõi. Hầu như những ai biết về vụ án này cũng đều muốn đến dự phiên xử để nhìn tận mắt những kẻ mà họ gọi là “thú đội lốt người” và chờ đợi giây phút công lý được thực thi. Sự căm phẫn tột độ của cả 7.000 người có mặt vào ngày 29/3/2005 có lẽ đã khiến Lưu một lần nữa nhận ra hành động vô nhân tính, tàn độc hơn cả ác thú của mình. Lưu bị tòa tuyên phạt án tù chung thân, còn người tình của thị bị tuyên tử hình.
Hồng Anh