Người đàn ông ngày nào cũng nấu cháo trắng cho vợ và sự thật cay mắt 7 năm sau anh mới nhận ra

( PHUNUTODAY ) - Con người là vậy, đôi khi phải trải qua bao sóng gió mới nhận ra đâu là giá trị của cuộc sống, đâu mới là điều mình mong muốn.

Câu chuyện của người chồng ngày nào cũng nấu cháo trắng cho vợ…

Gạo là gạo nếp, nồi là nồi nung từ đất sét, bếp là bếp than. Ngày nào cũng vậy, cứ 4h20’ sáng là anh trở dậy, chuẩn bị nhóm bếp, đổ nước vào nồi, vo đãi lại gạo đã được ngâm sẵn trong nước từ trước.

Đợi nước sôi, anh cho gạo vào nồi, đun to lửa 10 phút rồi để lửa liu riu. Nước trong nồi thỉnh thoảng lại trào ra, anh đứng cạnh khom lưng, dùng muôi quấy nhẹ…

Nửa tiếng sau, anh một tay bưng bát cháo nóng hổi, một tay bưng đĩa rau xào thái chỉ thơm phức vào phòng ngủ, gọi cô dậy.

Cô xoay người lại, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại quay vào ngủ tiếp. Anh không nỡ gọi tiếp.

Ngồi trên đầu giường, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cô, rồi lại nhìn đồng hồ. Cô đột nhiên đang nằm liền bật dậy như lò xo nhìn đồng hồ, vội vã mặc quần áo rồi ra khỏi giường, trách móc: “Muộn mất rồi, sao anh không gọi em dậy?”

Anh lại đưa bát cháo về phía trước: “Không phải vội, vẫn còn thời gian, em cứ ăn hết bát cháo này trước đi đã.”

Cháo chỉ có gạo nấu thành, không cho thêm bất cứ thứ gì. Những bát cháo như thế, cô đã ăn suốt 5 năm nay. Khi anh và cô kết hôn, nhà không có tiền để tổ chức tiệc mừng, hai người về ở với nhau, thế là thành một nhà.

Đêm tân hôn, anh mang một bát cháo trắng cho vợ và nói: “Dạ dày em không tốt, ăn nhiều cháo trắng một chút, có lợi cho dạ dày.”

Cô ăn, bát cháo trắng thanh đạm không chỉ làm ấm dạ dày mà còn làm sưởi ấm cả trái tim cô.

Họ cùng làm việc trong một nhà máy, cô là nhân viên ca sáng thường niên, anh là nhân viên ca đêm thường niên. 4h sáng anh hết giờ làm, 5h30 sáng cô đi làm, thời gian họ ở cùng nhau chỉ có hơn một tiếng đồng hồ.

Việc đầu tiên khi anh đi làm về là nhóm bếp, nấu cháo. Anh chỉ biết nấu cháo trắng. Điều kiện kinh tế của họ có lẽ cũng chỉ cho phép anh nấu được cháo trắng mà thôi.

Cứ mỗi ngày một bát cháo trắng như thế, anh làm cho nét mặt vợ ngày càng nhuận sắc, lúc nào cũng tươi đẹp như hoa.

Về sau, tình hình kinh tế của nhà máy không được tốt, anh nghỉ việc nhưng sống thì vẫn phải sống. Anh rút tiền tiết kiệm, cô bán chiếc nhẫn mà mẹ cho khi cưới, gom góp lại mở một tiệm tạp hóa nhỏ bán nồi niêu bát đĩa.

Lợi nhuận không đáng là bao nhưng anh vẫn cần mẫn làm việc. Cô tan làm cũng ra phụ anh bán hàng. Những lúc không có khách, hai vợ chồng ngồi cạnh đống đồ, nhìn nhau hạnh phúc.

Một hôm, cô dậy khá sớm, thấy nồi cháo trên bếp đang sôi sùng sục, chuẩn bị trào ra ngoài. Anh đang gục đầu trên gối, ngủ ngon lành.

Cô nhẹ nhàng ôm đầu chồng, trong lòng xót xa. Từ đó về sau, cô quyết định không cho anh nấu cháo cho mình nữa. Người đàn ông của cô quả thực đã quá vất vả rồi.

… và thói quen bị quên lãng

Công việc làm ăn của anh ngày càng thuận lợi, đến đầu năm thứ 7, quả nhiên chuỗi siêu thị của anh đã được mở khắp nơi.

Cô cũng đã nghỉ việc, ở nhà chuyên trách làm vợ. Họ đã mua được nhà, bếp cũng được sửa rất đẹp, thứ còn thiếu chỉ là mùi vị của cái bếp than ngày xưa. Thời gian anh ở nhà ăn cơm càng lúc càng ít, anh bận lắm, có những hôm một buổi tối phải tham dự 3, 4 bữa cơm khách.

Ban đầu, cô cũng trách nhưng anh nói: “Chẳng phải là vì gia đình này sao, chẳng phải là muốn em sống tốt hơn một chút sao?”

Về sau, cô cũng mệt mỏi, dần cũng thành quen. Lâu lắm rồi, cô không ăn cháo trắng do anh nấu.

Một hôm, anh đột nhiên được thông báo đi dự đám tang của một người bạn. Lòng anh u sầu, ủ dột. Vài ngày trước còn khỏe mạnh, sao hôm nay đã đi rồi.

Tại nhà tang lễ, nhìn thấy vợ bạn, đó là một người phụ nữ nho nhã xinh đẹp, chỉ một đêm đã tiều tụy vì thương chồng. Cô khóc như chết đi sống lại, luôn miệng nói: “Sau này ai đưa đón em đi làm, ai buộc dây giày cho em…”

Bất giác, anh nghĩ đến vợ, nhớ đến những buổi sáng nấu cháo trắng cho cô, nhớ đến cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện khi ngày ngày cô nhận bát cháo trắng từ tay mình.

Dự tang lễ xong, anh lái xe như bay về nhà. Mở cửa, anh thấy cô đang nằm cuộn tròn người trên sofa ngủ quên. Ti vi vẫn mở, rạp chiếu phim trong nhà cũng mở, các loại tạp chí để la liệt trên mặt bàn trà. Anh quỳ xuống cạnh sofa, tay vuốt nhẹ những sợi tóc của vợ.

Nét mặt cô nhợt nhạt quá, trên những nếp nhăn nhỏ hiện rõ sự cô đơn. Anh xót xa, kéo chăn đắp cho vợ, cô chợt tỉnh ngủ. Thấy anh, cô dụi dụi mắt, biết chắc là chồng, cô nở một nụ cười ấm áp rồi vội vã trở dậy: “Anh chưa ăn gì phải không, để em đi nấu.”

Anh quàng tay ôm lấy cô từ phía sau. “Không, để anh làm, anh sẽ nấu cháo cho em.”

Cô im lặng một hồi không nói gì, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống tay anh. Hôm đó, anh mới nhận ra một sự thật, rằng giờ đây, đã có không biết có bao nhiêu loại cháo được tạo ra nhưng loại nào cũng phải lấy cháo trắng làm cốt.

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc là luôn biết cảm nhận, khám phá những điều mới mẻ từ cuộc sống; là hoài bão sáng tạo nên những giá trị mới; là thực hiện được những điều mình ấp ủ, ước mơ.

Hạnh phúc là khi ta tìm ra và trân trọng những niềm vui, những giá trị giản dị từ cuộc sống. Cho dù bạn là ai, ở địa vị nào, trong hoàn cảnh nào, bạn cũng đều được quyền lựa chọn để có được một cuộc sống hạnh phúc.

Có thể khi đạt được những điều mong muốn như giàu có, thăng tiến, cuộc sống ổn định, tình yêu lý tưởng….thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Tuy nhiên, khi đã có được những điều đó rồi, chúng ta sẽ ngạc nhiên thấy rằng: mình vẫn chưa được mãn nguyện, vẫn lo âu trong cuộc sống.

Tại sao lại như vậy?

Một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến chúng ta trở nên bất hạnh là chúng ta cứ nghĩ người khác phải đáp ứng mọi nhu cầu của nình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà quên đi nhu cầu và cảm xúc của người khác. Hễ có chuyện gì buồn phiền xảy đến cho ta đều cho là lỗi của người khác.

Hạnh phúc thực sự đôi khi rất đơn giản:

Là một ngày vẫn được ăn đủ 3 bữa, là những khi đói lòng sẽ có bữa cơm gia đình ấm cúng.

Hạnh phúc là khi những nỗ lực được đền đáp, những cố gắng được đáp trả một cách xứng đáng.

Là khi khó khăn không chùn bước, là khi mỉm cười với chiến thắng và học cách vượt lên khi thất bại. 

Hạnh phúc là khi một ngày bạn chợt nhận ra mình thật giàu có: có ba, có mẹ, có người thân, bạn bè xung quanh.

Là khi thấy mọi người vẫn khỏe mạnh, là khi cùng sum vầy bên nhau, chia sẻ những phút giây bình yên cũng như khó khăn trong cuộc sống.

Là khi những khoảng khắc đáng yêu được lưu giữ trong tim, và thỉnh thoảng được lôi ra để hoài niệm về một thời đáng nhớ.

Hạnh phúc là khi bạn biết hài lòng với những gì mình có nhưng vẫn không ngừng vươn lên khi có cơ hội.

Theo:  khoevadep.com.vn copy link