Cứ nghĩ tới chuyện bỏ cái thai tôi lại sợ, suốt ngày thơ thẩn, chẳng muốn ăn gì, chồng luôn động viên, an ủi tôi. Tại sao nhiều người muốn có lại không được, còn tôi hành động ngốc nghếch thế này.
Tôi đã làm vợ, làm mẹ ở tuổi 24, tuổi không còn nhỏ cũng chưa phải quá lớn. Bé nhà tôi giờ gần tuổi rưỡi, kháu khỉnh, đầy tinh nghịch, là niềm hạnh phúc lớn nhất của vợ chồng tôi. Xung quanh nhà rất nhiều trẻ em trạc tuổi con tôi, nhìn các con tôi vui và yêu chúng biết chừng nào.
Gia đình tôi chẳng mấy khá giả, tiền vợ chồng làm được dành dụm lắm mới đủ dùng một tháng, thiếu trước hụt sau. Tôi rất nản, chẳng biết thế nào, chỉ biết vì con vợ chồng sẽ cố gắng hết sức. Vợ chồng dự định chờ bé lớn thêm tý sẽ sinh thêm cho vui nhà vui cửa. Nhìn mấy anh chị gần nhà con bồng con bế lại vác thêm cái bụng sắp sinh, bà con bàn tán, tôi thấy nản lòng, thương người làm vợ, người làm mẹ sao khổ quá. Tôi thương cả đứa nhỏ đã phải xa vòng tay của mẹ vì giờ đây mẹ phải lo cho đứa bé trong bụng, bỏ bê em.
Tất cả chỉ tại cái số nghèo. |
Tôi thấy xót và thầm nói với lòng mình sẽ không thế để con khỏi khổ. Chắc ai cũng hiểu chuyện vợ chồng không thể tránh khỏi, nhà tôi cũng thế, đều đặn, mỗi lần vợ chồng yêu thương nhau xong đều không quên dùng thuốc khẩn cấp. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như một ngày thuốc không phản chủ, tôi thấy lo lắng, sợ hãi, trong người có những dấu hiệu lạ, rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi có thai. Vợ chồng tôi lặng im và tự giải quyết với nhau. Hai vợ chồng đi khám và tìm hướng giải quyết, chúng tôi đã vào bước đường cùng. Tôi lo cho cuộc sống, cho cha mẹ, cho đứa con đang từng ngày khôn lớn, lo sợ thuốc đã dùng sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng nếu giữ lại.
Vợ chồng tôi đắn đo, suy nghĩ dại dột, nếu thai lớn sẽ giữ lại con, nhỏ sẽ bỏ. Tôi mệt mỏi, không muốn làm gì, không muốn đi đâu, thấy mình thật hèn khi không đủ can đảm để giữ lại con. Là một người yêu quý trẻ, trong đầu tôi chưa bao giờ có suy nghĩ ghê sợ đến như vậy. Tôi từng đọc nhiều bài báo nói về việc nạo phá thai, thấy rùng mình và ghê sợ những người này, thấy thương những đứa bé, vậy mà giờ đây chính tôi đã làm điều đó, tôi ghê sợ chính mình. Tôi chọn một giải pháp nhẹ nhàng là dùng thuốc tự nhiên, cầm viên thuốc trên tay tôi thấy run người và ghê sợ.
Cứ nghĩ tới chuyện bỏ cái thai tôi lại sợ, suốt ngày thơ thẩn, chẳng muốn ăn gì, chồng luôn động viên, an ủi tôi. Tại sao nhiều người muốn có lại không được, còn tôi hành động ngốc nghếch thế này. Gia đình tôi biết sẽ thế nào? Tôi luôn ám ảnh và nghĩ về con. “Con ơi! Xin hãy tha thứ lỗi lầm cho ba mẹ. Nếu có kiếp sau, ba mẹ vẫn mong có con”.
Tôi muốn chia sẻ và cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian đọc bài tâm sự này. Hy vọng các bạn trẻ, những ai đã là vợ chồng xin đừng nhẫn tâm như tôi. Mong nhận được những lời chia sẻ của các bạn. Chân thành cảm ơn.
Ở tuổi 58, tôi có con ngoài giá thú với bồ trẻ (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi bị gài bẫy? |