Anh là người đàn ông tôi đem lòng yêu thương vô cùng, vô tận, chỉ tiếc tôi là người đến sau, bởi anh là người đã có vợ con.
Quen anh trong một bữa tiệc sinh nhật của anh họ tôi, anh là bạn thân với anh tôi. Thời điểm ấy tôi mới tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm việc trong một doanh nghiệp lớn. Tôi giỏi giang, thành đạt lại giàu có nên xung quanh tôi có không biết bao nhiêu người đón đưa, cung phụng. Thế nhưng không hiểu sao tôi lại chỉ yêu mình anh, một người đàn ông đã có nơi có chốn.
Có lẽ ấn tượng của anh với tôi là một người có giọng nói hay, gương mặt khôi ngô và cử chỉ vô cùng ấm áp. Anh khiến tôi say mê ngay từ khi mới gặp, và dù biết anh có gia đình tôi vẫn tiếp cận. Lúc đó tôi đã quá tự tin, quá hiếu thắng, nghĩ rằng anh không sớm thì muộn cũng "đổ rạp" dưới chân tôi mà thôi.
Vậy mà tôi nhầm, dù tôi có ra sức thế nào, anh vẫn cứ dửng dưng. Tôi tìm gặp anh tránh né, tôi nhắn tin không bao giờ anh trả lời, nếu tôi có ngang nhiên đến tận nơi tìm anh bằng được, anh cũng lạnh lùng. Cho đến ngày tôi nhắn tin nói nhớ anh, thì anh nhắn lại từ chối thẳng thừng, thậm chí còn nói mong tôi tự trọng.
Tôi không phục, trước đến giờ chỉ có tôi phụ người, từ chối người chứ có ai dám từ chối tôi, vậy mà anh dám làm như thế. Tôi tìm hiểu vợ anh, chị ta là giáo viên, nhìn bình thường, không có nét gì nổi bật. Vậy là tôi lên kế hoạch để anh phải chú ý đến mình. Tôi không tin anh có thể kiên trì được mãi.
Tôi tìm gặp anh, nói rằng mình nghĩ đã thông, từ giờ chỉ mong được coi anh như anh trai. Anh vui vẻ đồng ý, cũng bớt đề phòng tôi hơn. Cho đến hôm đó, tôi nói cố ý tìm gặp anh, nói có chuyện buồn, gọi cả anh tôi đi uống rượu. Hôm đó tôi ép anh uống say, rồi đòi anh đưa về vì tôi với anh về cùng một đường. Anh trai trôi chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn. Thế nhưng hôm đó, thay vì để anh về, tôi đã dụ anh vào nhà. Anh say xỉn, chẳng biết gì, cứ luôn miệng ôm tôi rồi gọi tên vợ, rồi chuyện gì đến cũng đến.
Hơn 1 tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu, anh biết tin thì hoảng hốt vô cùng, vợ anh đòi ly hôn, bố mẹ mắng chửi, trong mắt mọi người khi đó, anh là tên đón mạt, sở khanh, còn tôi nghiễm nhiên thành "người bị hại".
Anh bỏ vợ được hơn1 tháng thì phải cưới tôi, vì bụng tôi bắt đầu nhu nhú. Lúc đó tôi hả hê vô cùng, còn tự cho mình tài giỏi, ngạo nghễ vì đạt được thứ mình muốn. Dù suốt cả đám cưới hôm đó, anh không hé răng cười lấy một lần.
Tân hôn, vừa vào đến phòng, tôi chao đảo khi thấy còn nguyên xi ảnh của vợ chồng anh, đồ đạc mọi thứ đều không thay đổi. Anh mặc bộ quần áo cũ, nằm quay mặt ra ngoài. Tôi phát điên, lao vao giật hết ảnh, ném mấy bức ảnh để trên bàn xuống, anh xông lấy túm chặt tay tôi gằn giọng: "Tôi cấm cô động vào đồ của vợ chồng tôi, nếu không cô đừng có trách". Tôi ngã ngồi xuống nền nhà. Anh lên giường, nhìn tôi nói: "Đừng có chạm vào tôi".
Tôi khóc rấm rứt suốt cả đêm hôm đấy, đây thực sự là những gì tôi bất chấp để đạt được hay sao. Tôi vĩnh viễn không quên được điều anh nói với tôi trong đám cưới: "Tôi sẽ khiến cô hối hận, đừng tưởng tôi không biết nhưng việc cô làm", có phải anh đang bắt đầu trả thù tôi hay không?...