Đôi chân của Đặng Sử Bắc 16 tuổi (làng Ốc, Thăng Long, Nông Cống, Thanh Hóa) như có nguồn điện, nóng ran như lửa khiến Bắc đau nhức. Hàng ngày dù mùa đông hay mùa hè cậu vẫn kề kề chậu nước đá, và chiếc quạt máy bên cạnh.
[links()]
10 tuổi đôi chân Bắc bị cháy đen, nứt toác. Bố mẹ Bắc đã đưa em đi chữa trị ở nhiều nơi, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm.
Giáo sư nước ngoài cũng bó tay
Mẹ Bắc - chị Nguyễn Thị Sáu cho hay, từ khi ra đời, quanh năm suốt tháng Bắc đau ốm, bố mẹ Bắc phải đưa em đi chữa bệnh gần như khắp các bệnh viện lớn. Nhưng đi đến đâu các bác sĩ cũng lắc đầu vì không thể chẩn đoán ra bệnh của cháu.
Chân Bắc bị nứt toác, nóng ran. |
“Bắc là con út trong gia đình, sau anh đầu và chị thứ 2. Sinh ra Bắc khỏe mạnh bình thường, nặng gần 4 kg, nước da trắng hồng. Từ khi ra đời Bắc khóc suốt ngày. Ông bà xưa thường bảo trẻ mới sinh hay bị đẹn, bị vía, nên mọi người trong gia đình nghĩ “cứ để thằng bé khóc 3 tháng 10 ngày thì khỏi” - chị Sáu kể lại.
Khi thấy cu cậu gào khóc cả ngày, mọi người trong gia đình Bắc lo lắng, đã đưa Bắc đi khám, nhưng không tìm ra bệnh. Bắc không bú sữa, không ăn ngủ bình thường như đứa trẻ khác. Vì thế bố mẹ Bắc đã bán vội con lợn trong chuồng, vay mượn khắp nơi đưa Bắc ra Bệnh viện nhi TW.
Anh Đặng Sử Linh, bố Bắc kể lại: “Vợ chồng tôi đã nhờ bác sĩ khám rất cẩn thận. Theo chẩn đoán lúc đầu cháu bị ảnh hưởng thần kinh nên hay bị co giật. Các bác sĩ nói cần đưa cháu sang điều trị tại bệnh viện châm cứu TW. Nhưng khi tôi đưa cháu sang đó họ lại trả lại và bảo là bệnh của cháu không thể châm cứu được”.
Các bác sĩ Bệnh viện nhi TW cho biết: “Họ chưa từng gặp một ca nào như trường hợp của Bắc”. Dịp đó có đoàn Giáo sư bên Pháp sang Việt Nam công tác, Bắc đã được họ trực tiếp khám bệnh, nhưng họ lắc đầu vì không tìm ra bệnh cho Bắc. “Trước lúc bố con tôi về, biết hoàn cảnh gia đình khó khăn các Giáo sư nước ngoài mua tặng cho Bắc bộ quần áo và gửi ít tiền cho bố con tôi đi tàu xe về quê”.
Một ngày dùng hết 12 cây đá
Anh Linh than thở: “Có còn bệnh viện nào mà gia đình không đưa cháu đi đâu, nhưng y học không tìm ra thì đành chịu. Chỉ còn nước là đưa cháu về nhà, được ngày nào tốt ngày nấy”.
Anh Linh cho hay, vợ chồng tôi lúc đầu cũng không biết, thấy con khóc không hiểu vì sao, cho bú sữa, ôm ấp cháu vẫn cứ khóc, người nóng như hòn than. Khi cháu uống nước, cháu đỡ khóc hơn. Từ 3 tuổi Bắc đã nằm trong nước liên tục.
“Vào mùa hè nóng nực, người Bắc đau buốt quằn quại, cứ đòi chơi với nước, nên tôi mang cái chậu giặt quần áo đặt cháu vào đó”.
Bắc không thể thiếu quạt và nước đá. |
Năm 2004, bố mẹ Bắc hay phải đi mua đá cây, đập nhỏ bỏ vào chậu cho Bắc nằm vào. Có hôm trái gió trở trời, Bắc lên cơn đau nhức la hét.
Có ngày nóng nắng cao điểm, Bắc dùng một ngày hết 12 cây đá. Mùa đông, mùa hè bố mẹ Bắc đều phải mua đá cây để bỏ vào chậu cho Bắc ngâm suốt ngày đêm. Thậm chí đến bữa ăn, giấc ngủ Bắc vẫn phải nằm trong chậu đá. Duy nhất đi vệ sinh thì Bắc mới ra ngoài.
Bà Lê Thị Ý (59 tuổi, làng Ốc) kể: “Tôi bán quán ở làng, bố mẹ Bắc hay mua chịu đồ ăn uống nhà tôi. Thỉnh thoảng vào nhà cháu để hỏi tiền nợ thấy cháu nằm cằn xuống đất, chân thì nứt nở, mà cứ ngâm trong đá.
Hồi đó cứ chiều đến mọi người trong làng tập trung cả đoàn, đứng trước cửa ngõ chen nhau để được nhìn Bắc “sống trong nước”. Mọi người chúng tôi không hiểu sao cậu ta cứ kêu chân rất nóng, phải mua đá để bỏ vào chậu nước để nằm. Chân người bình thường chạm vào đá một tí là không chịu được lạnh, nhưng Bắc có thể nằm trong nước đá cả ngày”.
Cuối năm 2004, hai bàn chân Bắc tự nhiên cháy đen, nứt toác như khoai lang nướng. Điều lạ là tuy chân Bắc bị nứt toác thành kẽ hở nhưng thịt không hề bị bưng mủ, sưng tấy. Bố Bắc thấy vết nứt ở chân con mình to quá nên đưa ra bệnh viện nhưng vẫn không tìm ra bệnh.
Hiện nay đôi chân Bắc đã có thể đi lại, nhưng Bắc chỉ đi rón rén. Hai bàn chân của Bắc bước đi không vững, chỉ đi được vài bước rồi đứng lại. Khi bước đi Bắc cảm thấy đau nhức chân. Mỗi lúc như thế Bắc lại gồng mình, ôm mặt, nghiến răng để chịu đựng.
Hôm chúng tôi đưa Bắc xuống biển Sầm Sơn, cậu nô đùa dưới sóng biển cả tiếng đồng hồ không thấy chán. Bắc nói với mọi người rằng: “em có thể ở dưới nước cả ngày cũng được, vì ở dưới nước chân em có thể đi lại dễ dàng, không đau nhức như trên bờ”.
Hình ảnh bé gái đi đâu đồ vật bốc cháy ở đó |
Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải: (Chủ nhiệm bộ môn Thông tin dự báo – Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người) cho biết: Chúng tôi biết đến em Đặng Sử Bắc trong chuyến đi công tác. Đi cùng với tôi có một nhà ngoại cảm nữa, và gia đình tiếp chúng tôi với góc độ nghiên cứu. Chúng tôi xác định em bị một luồng nhiệt trong cơ thể (về chuyên môn chúng tôi gọi đó là hỏa xà). Các nhà nghiên cứu Yoga cho biết rằng, trong cơ thể có một luồng nóng mà chúng ta đánh thức nó dậy thì nó sẽ phát ra và chúng ta sẽ dùng được một cách hữu hiệu nếu điều khiển được nó. |
(Theo Kiến thức)