Tôi dày vò cô vì cô dám phản bội tôi

21:00, Thứ năm 17/09/2015

( PHUNUTODAY ) - (Phunutoday) - “Đúng. Tôi dày vò cô vì cô phản bội tôi”. Tôi lao ra ngoài cửa lòng đầy chát chúa. Không biết liệu làm thế có đúng không nữa?

Tôi quen Vân đã được 7 năm, quãng thời gian có lẽ là quá dài cho một cuộc tình. Chúng tôi nên kết thúc nó bằng một cuộc hôn nhân từ lâu rồi mới phải.

Ngày chúng tôi yêu nhau, cả 2 đều còn rất trẻ, chỉ ngoài 20. Và dĩ nhiên là cả 2 gia đình đều không phản đối chuyện tình cảm này. 

Khi tôi ra trường là lúc cả 2 gia đình đều nghĩ đến chuyện đám cưới nhưng việc đầu tiên phải làm là kiếm cho tôi một  việc làm công chức đàng hoàng. Khi làm hồ sơ xin việc thì tôi bất ngờ phát hiện bố Vân là người đã từng có tiền án. Tôi không quan tâm điều đó, nhưng đám cưới của chúng tôi bắt buộc phải hoãn lại.

Không lâu sau đó tôi nhận quyết định công việc, việc đầu tiên tôi muốn làm ngay là cưới Vân làm vợ.  Tuy nhiên gia đình tôi lại bất ngờ không đồng ý,  đi kèm một lý do vô cùng hợp lý là lo cho tôi có 1 vị trí ổn định để tôi không phải mãi dậm chân tại chỗ về sau để chí ít không là sếp thì cũng không phải làm quân. Vậy là đám cưới của chúng tôi bị hoãn lại hết năm này qua năm khác mặc dù 2 gia đình vẫn thường xuyên gặp gỡ và hứa hẹn.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa.

Vậy là chúng tôi đã gần 30 tuổi, lúc này chắc chắn đám cưới sẽ được tổ chức. Tôi thương Vân vô cùng. Nhưng lúc này là sao đây Vân, phải chăng em đã thay đổi?

Hôm đó, tôi được bổ nhiệm vào vị trí trưởng phòng, tôi về sớm và đến công ty đón Vân. Tôi chạy phăng phăng lên phòng làm việc của Vân, tôi muốn bế cô ấy và hét lên: “Sự nghiệp như thế là quá đủ rồi”. Tôi đấy cửa vào. Một vật nặng gì tì vào cửa bởi tôi biết Vân có thói quen không bao giờ chốt cửa kể cả khi ngủ.

Tôi dùng hết sức đẩy mạnh, cửa bỗng bật ra khiến tôi lộn nhào vào trong. Trước mắt tôi là Vân- người con gái tôi yêu cùng 1 người đàn ông khác khoảng ngoài 40 đang nằm dưới sàn. 

Tôi đảo mắt một vòng, điều gì vậy Vân? Tóc em- mái tóc rối bời. Quần áo, quần áo của Vân xộc xệch, trên cổ cô ấy đầy những vết đỏ còn cúc áo thì đã mở bung 2 chiếc trước ngực.

Tôi lặng lẽ đóng cửa, ngôi xuống bàn làm việc của Vân một cách thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trốn quan trường có lẽ đã dậy cho tôi được sự thản nhiên bình tĩnh đến ghê sợ trước mọi sự việc khủng khiếp.

Cả 2 người đều rất bối rối, người đàn ông kia là sếp của Vân lắp bắp nói: “Chúng tôi yêu nhau.”

Thật kinh tởm, thằng điên này, mày nói gì thế? Tôi ngĩ trong bụng. Nhưng không được  đép nổi cáu tôi cười hờ, nụ cười có vẻ rất mỉa mai nhưng đầy thủ đoạn: “Anh này say rồi, về đi. Vân chúng tôi yêu nhau được 7 năm rồi”

Vậy là tôi ra về, còn ăn mừng gì nữa. Tôi đưa Vân đến 1 nhà nghỉ để giải quyết mọi chuyện. Và dĩ nhiên trong lần này Vân là người có lỗi lớn nhất. Giờ đây tôi chẳng thiết tha làm cái quái gì nữa.  

Vân ôm tôi- cái ôm nhẹ nhàng tha thiết thế quá. Vân mở miệng: “Em yêu anh nhưng em cũng yêu anh ta vì anh ấy rất giỏi trong lĩnh vực truyền thông.” Lại một điều khủng khiếp gì nữa đây, thật là khốn nạn. Người đàn bà mà tôi yêu, đồng cam cộng khổ để cùng phấn đấu giờ lại phản bội tôi sao.

Tôi im lặng, lấy một điếu thuốc, châm lên và nhả khói. Tôi không bao giờ hút thuốc, nó chỉ được dùng khi đi giao tiếp xã giao. Tôi ném điếu thuốc hút dở xuống đất dẫm nát rồi  rất khoát: “Em chỉ được chọn 1 mà thôi”.

Vân đề nghị chia tay tôi. Quá bất ngờ dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng dĩ nhiên là tôi không đồng ý. Vân rất quả quyết, tránh gặp mặt tôi, chặn điện thoại của tôi. Tôi biết vì sao cô ấy làm như thế. Vì cô ấy cảm thấy có lỗi với tôi và sợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ấy.

Nhưng tôi không muốn làm to chuyện, tôi không muốn 2 bên gia đình biết vì người lớn đã đến nói chuyện với nhau. Tôi dùng mọi cách để níu kéo vân, thậm chí quỳ dưới chân cô ấy. Tôi tin rằng Vân chỉ  giao động nhất thời vì chúng tôi đã yêu nhau 7 năm cơ mà.

Tôi hứa với Vân nếu quay lại tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Thế rồi Vân cũng mủi lòng chúng tôi quay lại và Vân nghỉ làm ở chỗ đó.

Thế nhưng thật chớ chêu khi đã quay lại tôi không thể chi phối nổi cảm xúc của mình dù tôi vẫn ý thức được nó. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cúc áo của Vân mở hờ là tôi đã sôi mau lên rồi. Tôi muốn đập nát mọi thứ. Tôi muốn bóp nát Vân, muốn giết chết thằng khốn đó.
Kể từ đó chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau, tôi thường xuyên về nhà trong tình trạng say mềm. 

Tối hôm đó, cả nhà tôi đi vắng, Vân đến trông nhà giúp từ chiều, đến đêm tôi mới về nhà, tôi biết cô ấy đang đợi tôi. Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi căm hận cái cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy.

Tôi bước chuệch choạc trong cay đắng của men say và những tổn thương ẩn ức đã hằn váo trái tim mình tự bao giờ. Vân cô ấy đỡ tôi lên. Tôi bắt lấy mặt cô ấy, hôn lấy hôn để. Vân đẩy tôi ra và nói: “ Bảo cưới thì không chịu cưới nhưng cái gì cũng muốn”.

Vân tiếp tục lớn tiếng: “Hôm nay anh đi với con nào?”

Tôi quát lên: “Chỉ có cô mới thế thôi, còn tôi không phải hạng người đó”.

Tôi tiếp tục xả cơn tức giận: “Em nói, tôi không cưới em. Vậy em hãy trả lời cho tôi biết em phải như thế nào để tôi không cưới em chứ?”

Vân khóc rưng rức: “Sao anh mãi dày vò em thế”.

Tôi không thể nén nổi cảm xúc của mình nữa. Tôi túm cổ áo Vân kéo sát lại và quát lớn: “Đúng tôi dày vò cô vì cô giám phản bội tôi.”

Tôi lao ra ngoài cửa lòng đầy chát chúa. Không biết liệu làm thế có đúng không nữa?

Tôi muốn tiếp tục cuộc tình này. Tôi yêu Vân nhưng tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi thương Vân nhưng tôi hận cái ngày hôm đó, tôi hận em vì em nỡ phạn bội tôi.  Em bảo tôi phải làm sao đây Vân?

Ghê tởm vì vợ ngoại tình vẫn ôm hôn tôi ngấu nghiến
Vợ tôi ôm tôi, cái ôm vẫn nồng nàn và mãnh liệt. Còn tôi thì chết lặng, tôi hạnh phúc hay ghê sợ em đây?

 

Tiếp tục hay không, anh cũng không phải là người quyết định!
Yêu hay không yêu, buông hay không buông anh không có quyền quyết định.
 
chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả: Bảo Trâm
TIN MỚI CẬP NHẬT