Tôi 28 tuổi, lớn lên ở một vùng quê thuộc tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, là con út trong gia đình khó khăn nên phải lên Sài Gòn đi làm phụ gia đình. Sau hai năm gặp gỡ em, một đám cưới đã diễn ra và em về quê sinh sống. Vợ tôi là người nông thôn nhưng có làn da trắng, khuôn mặt khá xinh, ai cũng khen.
Vợ bị bạn thân... cưỡng hiếp. |
Tôi rất vui mừng và thấy hạnh phúc. Lấy nhau được 5 năm, chúng tôi có cháu trai 3 tuổi. Gia đình không khá giả mấy nên tôi phải làm việc rất nhiều, ai kêu gì tôi cũng làm, tiền bạc phải dành dụm từng đồng để chi tiêu cho gia đình, chưa kể phải đi đám tiệc dòng họ hai bên. Ngược lại chúng tôi sống rất hạnh phúc, vợ hiểu được vất vả của tôi nên nàng lo toan mọi việc trong nhà.
Tôi không muốn đi làm xa quê nữa, chỉ muốn ở gần vợ con, sống cuộc sống an nhàn. Em tâm sự rằng muốn đi làm lại để kiếm tiền phụ gia đình nhưng tôi không đồng ý vì muốn em có thời gian chăm lo cho con, gia đình. Em cứ xin được đi, rồi tôi cũng mềm lòng, câu chuyện bắt đầu từ đây.
Chúng tôi thu xếp hành trang đi làm ở Long An, cách xa nhà khoảng 130 km, ở đó có em vợ tôi đang làm nên ở chung cho có chị có em. Vợ chồng tôi thuê phòng riêng ở vì em vợ cũng có bạn ở chung rồi, sinh hoạt rất bất tiện, tôi xin vào làm chung với công ty của vợ. Làm được khoảng một năm tôi bị bệnh và phải nghỉ, về quê dưỡng bệnh, bỏ lại vợ một mình.
Vợ tôi đi làm chung với một người chị đồng nghiệp, đôi khi đi nhờ người khác, dưới quê mọi người bảo tôi nên lên ở chung với vợ. Tôi biết ngụ ý của mọi người nói gì nên trả lời rất vô tư "Vợ chồng tin tưởng nhau, chẳng có gì cả". Một lần tôi lên thăm vợ, bất chợt đọc được những tin nhắn trong điện thoại có lời chọc ghẹo và yêu thương, vợ nói người ta chỉ đùa thôi. Với linh tính của một người chồng, tôi biết không phải như thế, từ đó tôi ở chung với vợ và xin việc làm, cũng chẳng thấy vợ có biểu hiện gì khác nên lại yên tâm. Được một thời gian tôi phải về quê sửa lại căn nhà cũ để cha mẹ và con ở kín đáo hơn, vì cũng sắp tới mùa mưa.
Khoảng một tháng tôi lên đi làm và ở chung với vợ. Trong thời gian xa nhau, tôi thường xuyên nhắn tin và gọi điện cho vợ. Một lần em nói bị bệnh và rất mệt, uống thuốc mà không hết, tôi bảo em đi khám bệnh, ngày nào cũng hỏi thăm. Vợ bảo đã mua nhiều thuốc nhưng không khỏi, rồi nhờ Nam cùng công ty mua hộ loại thuốc khác, uống vào hai hôm là khỏi, chỉ có điều uống thuốc đó hay buồn ngủ. Tôi thầm cảm ơn Nam đã giúp vợ mình khỏi bệnh. Sửa nhà ở quê xong, tôi lên và kết bạn với Nam, thấy anh cũng tốt bụng, dễ gần.
Vì lý do riêng mà vợ Nam về quê, Nam thuê phòng ở cạnh tôi để thân nhau hơn, tôi cũng không nghĩ gì nhiều vì ai cũng có quyền riêng tư, thích ở đâu thì ở. Nam hay qua nhà vợ chồng tôi ăn ngủ, vợ tôi cũng nhiệt tình tiếp đón, tôi rất mừng vì có được người vợ chu đáo. Một ngày, điện thoại của vợ reo, thấy tên người gọi là "Mẹ anh Nam", điện thoại gần tôi nên nhấc lên nghe luôn.
Bên kia đầu dây là giọng nói của một người đàn bà lớn tuổi, tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe "Tôi xin cô hãy tha cho con tôi, đừng có dụ dỗ nó nữa. Cô ăn ở với nó như vậy chưa đủ hay sao, tôi gặp chồng cô sẽ nói cho anh ta biết đã bị cắm sừng". Tôi chết đứng, chẳng nói được gì, tiếp sau đó là một tin nhắn tự xưng vợ của Nam. Vợ bảo tất cả chỉ là hiểu nhầm, tôi lại gọi cho Nam và cũng được anh nói như thế.
Rồi Nam gặp tôi giải thích, nói không có gì và sẽ giải thích cho gia đình về sự hiểu lầm này. Muốn biết thật hư nên tôi âm thầm theo dõi. Sau ngày đó mọi chuyện trở về bình thường, tôi cố gắng làm như không có gì nhưng trong tim lúc nào cũng đau.
Một hôm Nam đến nhà tôi nhậu, trong lúc tôi đang lúi húi làm đồ nhắm, quay lại thấy Nam chồm sát vào người vợ tôi, tôi hỏi "Hai người làm gì thế". Tôi biết Nam định hôn vợ mình. Tôi định đấm đá nhưng nghĩ "chưa đến lúc mọi chuyện cần sáng tỏ". Tiệc nhậu cũng qua, do tửu lượng yếu nên Nam lăn ra ngủ trước, tôi dọn dẹp rồi vào lấy điện thoại của Nam xem có gì bất thường không. Những dòng tin cứ nhảy múa trước mặt tôi với những lời yêu thương và xin tha thứ. Tôi hiểu ngay vợ mình đã bị Nam, người bạn đầy giả nhân giả nghĩa này cưỡng bức.
Vài ngày sau, vào buổi tối, chuông điện thoại lại reo lên, không ai khác lại là "Mẹ anh Nam" với những lời lẽ đầy nhục nhã, kết thúc cuộc gọi thấy vẻ mặt vợ đầy sợ hãi và tức giận. Hỏi một lúc vợ tôi kể: "Lúc em nhờ anh Nam mua thuốc hộ, anh ấy đã làm nhục em". Tôi hỏi "Sao lúc đó em không la lên, chống cự lại". Vợ nói uống thuốc vào rất buồn ngủ, mệt mỏi nên không thể kháng cự lại được. Chuyện đó đã xảy ra một, hai lần. Tôi nghĩ nếu vợ không có tình cảm với Nam tại sao không dám nói mà lại vui vẻ và thân mật, có cơ hội thực hiện nhiều lần như vậy.
Tôi không biết đúng như lời em nói hay không nhưng cũng tạm tin như vậy. Sáng hôm sau tôi đứng đón Nam trước nơi làm việc nhưng anh ta không dám ra và đã trốn đi khỏi nơi ở. Tôi do quá sốc về tinh thần nên suốt mấy ngày không ăn uống gì, ngất đi, được mọi người đưa đi cấp cứu. Vợ hứa sẽ không nói chuyện và qua lại với ai nữa. Tôi chấp nhận tha lỗi.
Mọi chuyện đã qua được vài tháng, dù tha thứ cho vợ nhưng những lúc tôi buồn là trong đầu lại thấp thoáng hình ảnh đó. Tôi yêu vợ lắm, em rất chịu khó, chu đáo trong mọi việc. Giờ tôi phải làm sao để có những suy nghĩ bình thường trở lại, mong được sự góp ý từ các bạn đọc.
Đau khổ số kiếp đàn bà chứng kiến chồng ân ái với bạn thân Mọi thứ sụp đổ, con đầu lòng của cô mới gần 1 tuổi, còn chưa gọi tiếng cha, danh tiếng cha mẹ cô, danh dự gia đình cô. |