Có lẽ giờ này Dũng “khóa” đã ra tù, nhưng câu chuyện mà Dũng khóa kể khiến tôi nhớ mãi. Từ một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, cuộc đời xô đẩy Dũng trở thành một siêu trộm chuyên nghiệp với biệt danh Dũng “khóa”.
[links()]Ăn trộm với Dũng như là một
nghiệp. Dũng có một người vợ thất học, một người vợ đã bán máu để lấy tiền đi thăm nuôi chồng, một người vợ luôn tin việc chồng mình thích ăn cắp là do bị nguyền rủa, bị bùa chú, nên đã nghe lời thầy bói mà hàng ngày tự dùng roi đánh vào tay mình, với hi vọng như thế có thể hóa giải được “ngải” ăn cắp mà chồng đang mắc phải.
Khi Dũng biết những chuyện đó, Dũng đã dùng răng cắn vào ngón tay trỏ đến dập nát, với lời thề bàn tay này sẽ vĩnh viễn không bao giờ vấy bùn.
Siêu trộm có số phận đau đớn
Tôi sinh ra ở mảnh đất Quảng Trị nghèo thắt ruột, đến giờ này, cuộc đời tôi tràn ngập những ký ức buồn. Bố mẹ tôi chết trong một lần đi làm ruộng không may cuốc trúng mìn, năm ấy tôi mới 10 tuổi nhưng đã trở thành một đứa trẻ mồ côi.
Không còn cha mẹ, tôi được ông bà nội đưa về nuôi. Thời đó, tất cả người dân Quảng Trị quê tôi đều làm nghề này. Cái nghề nhặt bom giúp người ta dễ kiếm được cái ăn hơn, nhưng bạc như vôi, nhiều người dân quê tôi chỉ cần không may, cuốc nhầm vào một quả lựu đạn còn thuốc là nắm chắc cái chết.
Chết đau đớn, nhưng nhanh lắm, chỉ bùm một phát là xong, đến nỗi mà tôi nghĩ chắc chính họ cũng không kịp nhận ra là mình đã chết.
Ông bà nội tôi cũng nghèo, đưa tôi về sống cùng, ông bà càng nghèo hơn. Thế là ngày ngày, tôi cùng ông bà lại đi lượm lặt xác bom đạn để đổi lấy miếng cơm.
Ra tù, tôi nhất định sẽ không quay lại "nghề" trộm cắp. Dù có phải quay lại Quảng Trị làm nghề lượm xác bom như ông bà tôi đã làm năm xưa... |
Một buổi chiều muộn, như thường lệ, chúng tôi vẫn đi nhặt lựu đạn. Đúng lúc tôi quay sang, định bảo ông bà nội nghỉ để đi về thì bùm một cái, ông bà tôi chết, cũng nhanh như cái chết của những người dân quê tôi.
Chỉ trong tích tắc, tôi mất thêm 2 người thân, chính thức trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa. Cái lúc chứng kiến cái chết của ông bà nội, tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tôi căm thù mảnh đất này, căm thù cả cái nghề tàn bạo này, tôi đã mất 4 người thân vì nó.
Chôn cất ông bà xong, tôi bỏ nhà đi và không bao giờ quay trở lại nữa.
Lang thang phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng tôi gia nhập nhóm trẻ bụi đời, lang thang trên đường phố Sài Gòn, chật vật tìm đủ mọi cách để kiếm sống. Cuộc sống bờ bụi ở Sài Gòn khiến nhiều đứa trẻ bụi đời như tôi trở thành tội phạm.
Tôi không bao giờ quên cái ngày tôi bước chân vào con đường ấy: Bữa đó, chẳng kiếm được gì ăn, tôi nhịn đói cả ngày. Lang thang mãi, đến lúc gần đói là thì tôi nhìn thấy mấy cái bánh rán thơm phức bày trong cái tủ kính nhỏ.
Ứa nước miếng vì thèm, tôi liều mình mon men đến gần, đợi lúc chủ hàng không để ý rồi mở cửa kính cầm bánh chạy, vừa chạy vừa ăn.
Cảm giác ăn cái bánh đó đến giờ tôi vẫn nhớ, nó ngon đến mức tận lúc này tôi vẫn mường tượng ra mùi vị đó, đến mức mà sau này, dù có lúc được ăn sơn hào hải vị, tôi cũng chưa bao giờ thấy ngon như lúc ấy. Cái bánh rán đó đã khiến tôi bắt đầu bước vào con đường trộm cắp.
Ban đầu chỉ là trộm cắp những thứ vặt vãnh như cái bánh, trái hoa quả, sau thì là móc túi, lấy ví tiền, đồ đạc quý, tôi cứ lún sâu dần vào con đường phạm tội.
Đến năm 20 tuổi, tôi đã nổi tiếng giang hồ với biệt danh Dũng “khóa”, với thành tích bẻ khóa, đột nhập các ngôi nhà vắng chủ hoặc chủ đang say ngủ và khoắng hết mọi thứ có giá trị.
Dần dần, cái việc ăn trộm với tôi đã không còn đơn thuần chỉ là kiếm sống mà là một thứ "đam mê". Ban ngày, tôi đi lang thang trong chợ, móc ví của các bà, các cô. Ban đêm, tôi đi tìm những ngôi nhà sơ hở nhất để đột nhập.
Cứ triền miên trộm cắp như thế, tôi không còn là đứa trẻ lang thang nghèo khó nữa, mà đã có chút của dành dụm. Mỗi lần ăn trộm một cái gì đó, tôi đều rơi vào trạng thái hưng phấn, đến nỗi ngày nào không trải qua cảm giác đó, tôi thấy chân tay ngứa ngáy, cơ thể bồn chồn, khó chịu.
Bán máu lấy tiền thăm nuôi chồng trong tù
Năm 25 tuổi, tôi gặp vợ tôi trong một lần lang thang xuống Vũng Tàu “hành nghề”. Buổi gặp đầu tiên ấy, vợ tôi đã trở thành nạn nhân của tôi. Vợ tôi làm thuê ở cảng. Tôi “tăm tia” cô ấy, vì thấy lúc nào cô ấy cũng khư khư giữ một cái bịch gì đó trong túi áo (mà tôi đoán chắc là bịch tiền).
Tôi nhớ buổi chiều hôm đó, sau khi nhận tiền công làm thuê, cô ấy ngồi phệt xuống đường, mở bịch tiền ra, cẩn thận xếp vào đó từng đồng tiền cáu bẩn, rồi lại đếm đếm, xếp xếp, vừa làm vừa cười hạnh phúc.
Lúc đó, tôi thấy nụ cười ấy đẹp lắm, vừa dễ thương, vừa tội tội. Nhưng là một tên trộm chuyên nghiệp, tôi không cho phép mình ủy mị vớ vẩn như thế. Tôi đi theo cô ấy và chẳng khó để nhón được cái bịch đó mà cô ấy hoàn toàn không hay biết.
Ngày hôm sau ra cảng, tôi lại gặp cô gái ấy, ánh mắt thất thần, đi lại dật dờ như một người mất hồn. Tối đó về xóm trọ, tôi không sao ngủ được, cứ nhớ lại cái nụ cười của người con gái ấy lúc xếp tiền, rồi lại nhớ đến ánh mắt dại đi vì đau đớn sáng nay. Hôm sau, tôi ra cảng tìm cô ấy, đưa trả lại cô ấy bịch tiền.
Tôi bảo nhặt được nó, nhưng tìm mãi không thấy cô ấy để trả. Cô ấy ngây thơ đến nỗi lí do tôi đưa ra buồn cười như thế mà vẫn tin. Cô ấy ôm lấy tôi, ríu rít cảm ơn rồi lại cười tươi như hoa, nụ cười hồn nhiên lúc ấy bỗng nhiên khiến tôi rung động.
Lang thang bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy xúc động trước một người con gái. Cô ấy mời tôi về xóm lao động nghèo nơi cô ấy ở để chơi, biết ơn tôi vô cùng, nói là đó là toàn bộ số tiền mà cô ấy dành dụm với ước mơ xây cho mẹ già ở quê cái nhà nho nhỏ.
Lúc đấy tôi hoàn toàn im lặng, chẳng dám kể cho ấy biết sự thật. Chúng tôi yêu nhau, rồi lấy nhau sau đó 1 tháng. Hai vợ chồng vẫn sống cái xóm lao động nghèo đó. Tôi chuộc lỗi với vợ bằng cách đưa tiền cho cô ấy về sửa nhà cho mẹ. Hoàn toàn không hay biết đó là những đồng tiền bẩn thỉu, vợ tôi càng vì thế mà yêu thương tôi hơn.
Có vợ, tôi từ bỏ cuộc sống vất vưởng, nhưng nghề trộm cắp thì tôi không bỏ được. Tôi tham gia vào một đường dây trộm cắp xe máy liên tỉnh và thực hiện hàng loạt vụ trộm lớn ở các tỉnh miền Tây Nam bộ.
Băng nhóm của tôi thường tăm tia những ngôi nhà có xe xịn nhất rồi tìm cách bẻ khóa, đột nhập vào nhà rồi mang xe đi tiêu thụ. Có đêm, nhóm của tôi trộm được một lúc 5, 6 chiếc xe, chia nhau được mấy cây vàng.
Có tiền, tôi bắt đầu bị những kẻ cùng hội cùng thuyền lôi kéo vào những thói hư tật xấu. Bao nhiêu tiền kiếm được, tôi mang đi bao gái, chỉ mang về cho vợ một phần nhỏ. Vợ tôi hoàn toàn không hay biết về nghề nghiệp của chồng, vẫn tin đó là những đồng tiền mồ hôi nước mắt, nên rất căn cơ, tiết kiệm.
Ngay cả lúc mang thai đứa con đầu lòng, vợ tôi vẫn đi làm thuê ngoài cảng, dù tôi nói thế nào cũng không chịu nghe.
Khi đứa con trai đầu lòng của tôi được 5 tháng tuổi thì tôi bị bắt. Đến lúc đó, vợ tôi mới biết chồng mình là một tay trộm chuyên nghiệp. Lần đầu tiên đưa con lên thăm chồng, cô ấy cứ khóc.
Hôm đó, tôi thú nhận với vợ tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện chính tôi đã ăn trộm bịch tiền của cô ấy, tưởng cô ấy sẽ hận lắm, thế mà cuối cùng cô ấy vẫn tha thứ. Vợ tôi còn trẻ, mà tội tôi nặng lắm, nên tôi bảo cô ấy cứ bỏ tôi đi lấy người khác, nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy vẫn một lòng chờ tôi.
10 năm trời tôi ở tù, đều đặn mỗi năm 3, 4 lần, vợ tôi lại đưa con lên thăm chồng. Mỗi lần vợ lên thăm, tôi lại thấy cô ấy gầy mòn đi một chút, xanh xao đi một chút, những lúc đó, thương vợ, giận bản thân mình, tôi thấy lòng đắng ngắt.
Cách đây 2 năm, vợ tôi đưa con lên thăm. Thấy vợ xanh xao quá trời, tôi hỏi bệnh gì thì cô ấy cứ chối, bảo em vẫn khỏe. Ai dè thằng con của tôi hồn nhiên mách. Nó bảo, lần nào trước khi đi thăm bố mẹ cũng đi bán máu để lấy tiền mua quà cho bố. Lúc đó mặt tôi méo xệch, chẳng biết là nên cười hay nên khóc.
Tôi hạnh phúc vì có một người vợ hiền bao nhiêu, thì lại thêm dằn vặt vì mình đã làm khổ vợ bấy nhiêu. Kể từ đó, dù vợ tôi vẫn đều đặn lên thăm nuôi tôi, nhưng tôi không lấy tiền nữa. Tôi cấm cô ấy bán máu, dọa là nếu còn làm thế tôi sẽ tự tử trong tù. Vợ tôi sợ quá, từ đó mới không làm chuyện dại dột đó nữa.
Vợ tôi thất học, nhưng được cái hiền lành, thật thà. Có lần đi xem bói, ông thầy bói bảo tôi bị người ta đặt bùa, nên mới sinh tật ăn cắp, vợ phải giải hạn bằng cách tự đánh vào tay mình cho đến lúc chồng ra tù, thì chồng mới bỏ được tật ăn cắp.
Nói thế mà vợ tôi tin thật và nhất quyết làm theo. Liền mấy năm trời, sáng nào vợ tôi cũng dùng roi mà đánh vào tay mình, đánh nhiều và đau đến nỗi tay lúc nào cũng bầm tím. Thấy tay vợ bỗng nhiên bị tím, tôi gặng hỏi mãi mới biết nguyên nhân.
Nghe vợ nói, tôi ứa nước mắt vì thương vợ, tôi vừa khóc vừa bảo vợ là không phải làm thế nữa, tôi đã hết bị “bùa” rồi và nhất định sẽ trở thành một người lương thiện. Bữa đó về buồng giam, tôi cắn dập ngón tay trỏ của mình, tự hứa với lòng lúc ra tù sẽ không quay lại con đường cũ.
Ra tù, tôi nhất định sẽ không quay lại nghề trộm cắp. Dù có phải quay lại Quảng Trị làm nghề lượm xác bom như ông bà tôi đã làm năm xưa, để rồi chết lúc nào không hay, tôi cũng nhất quyết sống một cuộc đời lương thiện, kiếm đồng tiền lương thiện, để bù đắp cho vợ con những thiếu thốn thiệt thòi mà tôi đã gây ra.
- Nhã Chi (ghi)