Trước đây mẹ chồng em không phải là người như thế, bà sống rất chan hòa với con cháu. Mặc dù nhà em so với nhà chồng không được môn đăng hộ đối nhưng bà cũng chưa bao giờ khinh miệt hay nói nặng lời. Em thì vụng nên làm sai gì mẹ chồng em cũng bảo ban nhẹ nhàng. Đặc biệt là rất quý cháu.
Có hôm đi làm về mệt, con ốm, em ngủ quên mà mẹ chồng em cứ thức cả đêm để chăm cháu mà không gọi em dậy cũng không kêu than gì. Thế nên, khoảng thời gian đầu sống chung với mẹ chồng, nhà chồng em thấy mình vô cùng may mắn.
Thế nhưng mọi chuyện thay đổi kể từ ngày chị chồng em trở về nhà với vết bầm tím trên mặt. Ban đầu chị ấy giấu bị ngã nhưng sau nhiều lần bị như thế mới dám nói là bị chồng đánh. Mẹ chồng em mặc dù xót con gái nhưng con rể sang cũng vẫn nhẹ nhàng, chiều như con đẻ, không dám nặng lời vì sợ anh rể sẽ đối xử tệ bạc với con bà.
Thế nhưng sự việc ngày càng tệ hơn. Nói qua một chút, chị chồng em đảm đang lắm, việc gì chị ấy cũng làm được và làm giỏi, nói năng, cử xử cũng rất lễ phép. Duy chỉ có một việc duy nhất, lấy chồng 3 năm rồi chị ấy vẫn chưa có con. Nhà chồng vì thế mà quay ra khinh miệt, gay gắt với chị. Thậm chí anh rể còn đi bồ bichjm nhậu nhẹt. Cứ mỗi lần về lại đánh chị chồng đến bầm dập cả người. Chị ấy nín nhịn vì chị ấy nói, lỗi do mình chứ không trách nhà họ được.
Thế nên mẹ chồng em tuyên bố, chị chồng em về thì mọi việc em phải làm giúp chị ấy bởi ở nhà chồng chị ấy không được đối đãi tử tế thì về nhà đẻ chị ấy phải được bù đắp.
Dĩ nhiên em và chồng em không phản đối nhưng càng ngày mẹ chồng em càng nặng nề và vô lý. Bà luôn nói rằng em sướng vì không gặp phải nhà chồng khó tính, mẹ chồng tâm lý. Ban đầu thì em thừa nhận đấy. Nhưng từ ngày chị chồng năng về, rồi kể chuyện nhà chồng thế nào, mẹ chồng ác miệng ra sao, hành hạ những gì. Mẹ em bị ám ảnh. Em cứ làm gì không vừa mắt là bà nói mà nói rất nhiều đến mức chồng em cũng phải lên tiếng nhưng mẹ chồng em càng vin vào điều đó mà mắng nhiếc em.
Bà cũng mặc kệ em chuyện chăm con nhưng lại nhất định không chịu thuê ô sin. Bà bảo, chị chồng còn làm nhiều gấp vạn lần mà vẫn làm tốt nên em cũng phải học dần. Hơn 1 tháng qua, em sống trong căng thẳng và mệt mỏi. Tan làm là phải về lo cơm nước, con cái. Mà cứ hôm nào chị chồng sang thì em chẳng khác gì con ở. Mong chị chồng ít về nhưng không được. Em cũng chẳng biết làm sao để nói ra tâm tư của em nữa. Mỗi nhà mỗi cảnh, em thấy thật vô lý khi mẹ chồng so sánh nhà mình và nhà họ như thế. Xin các chị cho em một lời khuyên với.