Trước khi kết hôn, tôi từng trải qua 2 mối tình. Bắt đầu từ thuở sinh viên cho đến khi ra trường rồi đi làm.
Ngay từ khi yêu người đầu tiên, chúng tôi đã gần gũi với nhau. Thú thực, lúc đó tôi cũng xác định yêu là cưới, nhưng yêu nhau 1 thời gian, khi người yêu tôi ra trường, đi làm và có nhiều mối quan hệ mới thì anh bắt đầu lạnh nhạt, xa cách với tôi. Chúng tôi thường xuyên giận hờn, cãi vã, khoảng cách cứ ngày 1 thêm xa. Cuối cùng, 2 đứa chia tay.
Sau khi chia tay, tôi buồn nhiều lắm, cũng mất niềm tin vào tình yêu và thấy vô cùng ân hận vì đã trao thân quá vội vàng. Tôi thành đàn bà năm vừa tròn 20 tuổi.
Một thời gian rất lâu sau đó, trong một lần đi học về, tôi bị đụng xe. Người đâm xe vào tôi là một anh chàng. Anh ta thấy tôi bị ngã liền vội vã dừng xe đỡ tôi dậy, xin lỗi và đòi đưa tôi về nhà. Lúc đầu tôi từ chối, nhưng vì chân đau quá nên đồng ý. Sau đó, anh ta xin số điện thoại của tôi, bảo rằng nếu tôi có làm sao, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi chỉ bị đau bên ngoài, anh ta hàng ngày rất chịu khó thăm hỏi, có hôm còn mua cháo, sữa sang cho tôi. Tôi nói không cần thì anh bảo tôi bị như vậy là do anh, nên anh sẽ chăm sóc cho tới khi tôi lành hẳn.
Có lẽ cũng là cái duyên cái số, khi tôi khỏi hẳn chân thì anh chàng cũng tỏ tình với tôi. Lúc đấy, trái tim tôi cũng đã rung động rồi. Lâu lắm mới có người quan tâm tôi như vậy. Thế là chúng tôi yêu nhau.
Yêu nhau được 2 tháng, chúng tôi gần gũi. Chẳng hiểu sao tôi lại có suy nghĩ, con gái mất rồi, còn gì để giữ nữa đâu. Chính vì thế, tôi ngủ với anh chẳng chút nghĩ suy, áy náy.
Như thế khoảng nửa năm thì tôi có bầu, cả 2 chúng tôi vô cùng hạnh phúc, anh nói sẽ cưới tôi, rồi chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, sẽ sống với nhau suốt đời suốt kiếp. Tôi nghe anh nói mà chảy nước mắt vì vui mừng, hạnh phúc.
Nhưng khi anh đưa tôi về nhà thì mẹ anh kiên quyết phản đối. Bà nói tôi còn đang đi học, hơn nữa anh vừa mới đi làm, chưa thể lo lắng được cho vợ con. Bố anh thì bóng gió, chắc gì đã phải con của anh.
Hôm đấy, là một ngày nhục nhã, ê chề, chua xót nhất mà tôi không bao giờ quên. Tôi lao ra khỏi nhà, mặc cho anh đuổi theo níu kéo. Cũng ngay lúc đó, tôi biết duyên phận giữa chúng tôi hết rồi. Tôi giấu anh đi bỏ đứa bé và kiên quyết cắt đứt với anh. Tôi biết, anh nghe lời bố mẹ thế, có để con lại cũng khổ tôi. Bố mẹ anh không cho làm đám cưới, nếu cứ cố tình về sống với nhau, con tôi sẽ phải chịu thiệt thòi. Thôi tôi đành mang tiếng ác, chứ đẻ con ra mà không cho con được cuộc sống đầy đủ thì tôi còn có lỗi với con hơn.
Tôi xóa số anh, chuyển phòng trọ, tìm mọi cách chặn anh liên lạc với tôi. Chỉ còn 2 tháng nữa tôi ra trường, tốt nghiệp xong tôi sẽ về quê, anh sẽ không bao giờ tìm được tôi nữa. thế là tôi lại bước qua một chuyện tình lỡ dở.
Về nhà mấy tháng thì tôi xin được việc ở xã. Đi làm gần 1 năm thì cơ quan tôi có nhân sự mới chuyển đến. Chúng tôi ở cùng phòng ban. Qua những ngày lạ lẫm, bỡ ngỡ, tôi và người đó thân nhau hơn. Từ đồng nghiệp đơn thuần, anh bắt đầu theo đuổi tôi.
Qua tiếp xúc, tôi thấy anh là người rất hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Tuy nhiên, tôi luôn có cảm giác anh có phần gia trưởng và truyền thống. Khi tôi nhận lời yêu anh, được hơn tháng anh đã đưa tôi về ra mắt. Lần này, mọi việc rất êm xuôi, đôi bên gia đình đều ủng hộ. Bố mẹ anh cũng hối thúc làm đám cưới. Tôi biết là quá vội vàng, nhưng tôi thực sự chán ngán những mối tình đến rồi đi như trước quá rồi.
Ảnh minh họa |
Tôi nhận lời cầu hôn của anh dù trong lòng gợn lên rất nhiều đắn đo, lo lắng. Anh có chấp nhận không, khi tôi đã chẳng còn nguyên vẹn?
Cuối cùng, tôi quyết định làm một việc tày trời. Tôi không thể để quá khứ ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lại của tôi được. Dù có mang tiếng giả dối tôi cũng đành chịu với lòng mình vậy thôi. Trước đám cưới 2 tuần, tôi lấy có đi thăm bạn bè, tôi trốn lên Hà Nội, tân trang lại “thành con gái”.
Đám cưới diễn ra theo đúng kế hoạch. Đêm tân hôn, tôi vô cùng căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ thứ “đồ già” ấy có vấn đề. Nhưng rồi, tôi cũng thởi phào nhẹ nhõm khi tàn cuộc, dưới tấm ga trắng là mấy giọt máu hồng nổi bật. Chồng tôi ôm chặt tôi vào lòng, anh nói yêu tôi, rằng anh hạnh phúc lắm, cảm ơn tôi vì đã gìn giữ đến giờ phút này cho anh. Tôi nghe chồng nói mà cảm thấy vô cùng dằn vặt. Không hiểu sao lúc ấy, bỗng thấy yêu anh, thương anh và ân hận vô cùng.
Mấy ngày trôi qua, tôi vẫn không thôi nghĩ về chuyện đó, tư tưởng chẳng lúc nào yên. Tôi phải làm sao đây? Tôi có nên thú tội với chồng và mong anh tha thứ không, liệu anh có chấp nhận nổi quá khứ của tôi không? Nếu cứ thế này, chắc tôi phát điên vì suy nghĩ quá nhiều mất…
5 năm nhục nhã “già nhân ngãi, non vợ chồng” vẫn chưa đủ sao anh (Chia sẻ) - (Phunutoday) - 5 năm chấp nhận là người phụ nữ của anh. Tôi mất tất cả, từ gia đình, sự nghiệp và tôi cũng chẳng có bất cứ danh phận nào. |
10 năm vợ chồng, anh vẫn nặng tình với người cũ (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Tôi nhớ những đêm giật mình tình giấc, thấy chồng đang đứng hút thuốc là ngoài ban công. Tiếng thở dài của anh không giấu được trong đêm tĩnh lặn |
Chồng đàn đúm "ăn chơi tới bến" với gái bán hoa (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Bắt được tin nhắn trong điện thoại chồng với mấy người bạn, em choáng váng xây xẩm mặt mày. |
Tết đến gần, tôi nhớ vợ cũ đến rơi nước mắt (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Gần tết, nhìn hàng xóm láng giềng tấp nập đi sắm sanh tết nhất, nhìn lại nhà mình nguội lạnh, dửng dưng. Tôi ân hận và nhớ vợ cũ vô cùng. |