Sau 2 năm yêu nhau, bọn em mới tổ chức đám cưới. Lúc chưa có con, thì chồng em cũng quan tâm vợ lắm, hay mua đồ ngon để hai cùng ăn. Lúc đó em cứ ngỡ cuộc đời mình thế là hạnh phúc lắm rồi.
Thế nhưng từ khi con chào đời, anh mặc định chăm con là việc của vợ. Anh ít động đến con và hễ con khóc là anh lại quát:
“Mày có im đi không?”
Đứa lớn 4 tuổi thì em bầu thêm đứa nữa. Thằng cả 5 tuổi sợ bố như sợ cọp, hễ gần bố là lại bị bố lại quát hết hồn rồi chạy lại ôm lấy mẹ khóc.
Một mình chăm 2 đứa con, không nhờ được gì chồng.
Anh ấy luôn miệng bảo: "Cô đẻ ra thì tự lo".
Lương anh được 15 triệu thì tháng đưa cho em được 3, 4 triệu tiền ăn, bỉm sữa cho con còn đâu tiêu hết sạch. Từ lúc em đẻ chưa được chồng nấu cho bát cháo nào. Tháng đầu tiên thì có bà ngoại ở chăm hết cữ bà về 3 mẹ con bồng bế nhau.
Vợ vừa việc nhà, chăm con, còn chồng sáng "cắp ô đi tối cắp về", quần là áo lượt đi làm. Em không nấu đồ ăn thì anh ra quán.
“Anh không vội thì đèo con ra lớp hộ em với”.
Chồng xẵng giọng bảo:
“Tôi bận đi ăn sáng còn kịp giờ làm”.
Thế là anh lên xe phóng vút đi trong khi đó đường đi làm cùng hướng với trường con học.
Cuối cùng 3 mẹ con lại phải dắt díu nhau đến trường.
Em tủi thân lắm không biết chia sẻ cùng ai... Đêm hôm thằng nhỏ quấy khóc, nhà em thì chật chội có mỗi một phòng ngủ. Mọi khi bà ngoại xuống thì trải cái đệm ra phòng khách cho bà nằm. Từ khi bà về chồng em không chịu nằm dưới đó mà bảo:
“Nằm nền đau lưng ai mà chịu được”.
Thế là cả nhà 4 người chen chúc trên giường. Em phải bắt thằng lớn nằm ép vào tường nhường chỗ cho bố nó.
Em thì bế con mỏi cả tay chồng thì chơi điện thoại cả đêm, hết chat chit lại chơi game, xem phim, mệt thì lăn ra ngủ.
Đêm qua con bị sốt quấy cả đêm, em phải bế đi rong nó mới chịu, cứ đặt xuống là khóc ré lên. Chồng em đánh được 1 giấc rồi nghe con khóc nên tỉnh dậy, quát vợ:
“Sao để nó gào mãi thế, không im thì phải biết bế ra sân mà dỗ cho tôi còn ngủ chứ”.
Em vừa tức vừa thấy tủi khổ quá.
Nửa đêm nửa hôm, chồng không phụ vợ chăm con còn bắt vợ bế con ra sân cho mình ngủ.
Bố quát mẹ với em to tiếng, thằng lớn 5 tuổi sợ quá, cũng không ngủ được, dậy lẽo đẽo theo mẹ ra ngoài hiên dỗ em. Nhìn hai đứa con còn nhỏ dại mà thương đứt ruột.
Càng nghĩ đến chồng càng thấy quẫn quá các chị ạ. Không đi làm được ra tiền, ngửa tay xin chồng tiền hàng tháng giờ chồng đối xử tệ bạc với mẹ con. Em có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không chứ mệt mỏi lắm rồi các chị ạ...