Ngoái nhìn lại thành phố nơi mình sinh ra và gắn bó, gạt đi nước mắt , Trinh sách chiếc valy bước lên chuyến ô tô chuẩn bị lăn bánh. Vậy là chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ rời bỏ nơi này. Những kí ức và ước mơ trở thành quá khứ, Trinh không đủ can đảm để ở lại, để nhìn người đàn ông cô yêu sẽ hạnh phúc bên một người con gái khác. Cô ra đi, để chôn vùi một quá khứ đau thương dù cô không biết rằng điều gì chờ đợi cô ở nơi xa xôi vô định ấy.
Chính anh là người đã kéo cô ra khỏi chiếc vỏ ốc của sự cô đơn. |
Trinh đã từng vỡ òa khi anh thì thầm vào tai cô lời yêu ngọt ngào và một nụ hôn nồng say mê hoặc hơn bất cứ điều gì trên đời. Chính anh là người đã kéo cô ra khỏi chiếc vỏ ốc của sự cô đơn, mất niềm tin và đau khổ đến tột cùng. Cô đã từng thu mình lại trong một thế giới chỉ có sự yếu mềm và nước mắt vì nỗi đau thời quá khứ khi bị xâm hại. Mọi thứ trở thành một nỗi ám ảnh quá lớn với cô mà cô không biết phải ngỏ cùng ai. Có đôi lúc cô nghĩ rằng cuộc đời thật trớ trêu khi cha mẹ ban cho cô cái tên Trinh để rồi cô không còn trong trắng ngay cả khi chưa biết tiếng yêu đầu là gì.
Những năm tháng hồn nhiên nhất của tuổi trẻ Trinh sống trong cô độc. Cô không dám yêu thương một ai vì thấy bản thân mình như một vết nhơ. Cô tự nhủ với lòng sẽ không đến với ai vì cô không xứng đáng. Nhưng tình yêu mãnh liệt của anh đã khiến cô dám vất bỏ sự sợ hãi của mình để yêu. Lần đầu tiên cô thấy tim mình đập rộn ràng trước cái nắm tay của anh, cô đã chốn chạy. Đêm ấy Trinh khóc thật nhiều. Cô khóc vì những cảm giác rung động lần đầu cô được đón nhận và khóc vì biết…mình đã yêu.
Có lẽ không điều gì đau đớn bằng việc yêu một người mà phải kìm nén tình yêu đó . Trinh đã có những tháng ngày tưởng như vỡ òa vì hạnh phúc khi bên anh nhưng rồi mỗi khi màn đêm buông xuống lại là nỗi đau khổ tột cùng. Cô bị giằng xé bởi một nỗi sợ vô hình. Một nỗi sợ khi anh luôn coi cô như trinh nữ mà sự thật thì cô chỉ là một người con gái thành đàn bà khi chưa từng biết yêu. Trinh trốn chạy tình yêu. Nó như một trò chơi cút bắt. Cô chạy đi thật xa rồi lại chỉ muốn nó quay lại bên mình vì cô yêu anh thật lòng.
Lần đầu tiên Trinh dám dũng cảm vất bỏ nỗi sợ hãi để gật đầu thật khẽ khi anh tỏ tình. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn mà dám chắc cả đời này cô sẽ không bao giờ quên nổi và vì nó cô dám đấu tranh để yêu anh, để giành cho tình yêu mình.
Kể từ khi nhận lời yêu anh, cô sống hết mình cho tình yêu đó. Người ta thấy Trinh cười nhiều hơn, những nụ cười tỏa nắng vô ngần. Ở bên anh, cô tìm thấy cho mình những điều mà hơn hai mươi năm cô chưa từng được có. Nhưng cũng vì yêu anh mà đã bao đêm rồi, không một đêm nào cô không mường tượng ra cảnh có một ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt của sự khinh bỉ, coi thường và mỉa mai vì cô không còn trong trắng.
Em đi cùng anh, anh có một điều tuyệt vời muốn dành cho em!
Trinh nhìn sâu vào đôi mắt anh, đôi mắt lần nào cũng mang cho cô sự tin tưởng. Cô đưa bàn tay mình cho anh, anh nắm nó thật chặt. Cô không cần biết anh dắt cô đi đâu, miễn là có anh, đó sẽ là một thiên đường.
Căn phòng trải đầy hoa hồng, có chút ánh sáng của nến và một bản nhạc mà trong lúc trào dâng cảm giác này cô không thể nào nhớ nổi tên. Anh ôm ghì Trinh thật chặt vào lòng. Hơi thở gấp gáp, tiếng nói thì thầm của anh làm cô muốn trở thành một con mèo bé nhỏ trong vòng tay anh: “Làm vợ anh em nhé!”.
Anh lặng lẽ bế cô lên chiếc giường, nơi có những cánh hồng được phủ hình trái tim. Cô nằm yên bất động, nước mắt cô lăn dài. Anh nghĩ đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và sự đồng ý. Nhưng với cô, đó là nước mắt của sự xót và từ bỏ. Đêm đó, cô trở thành người đàn bà của anh dù cô vốn dĩ đã là một người đàn bà. Lần đầu tiên, cô thấy chuyện ấy không ghê tởm như bao nhiêu năm qua cô từng sợ hãi.
Với cô, đó là nước mắt của sự xót và từ bỏ. |
Số điện thoại của anh tắt máy. Không một cuộc điện, không một dòng tin nhắn mà chỉ có sự im lặng đến ghê người. Cô tìm đến căn phòng trọ của anh, ngước mắt lên nhìn giàn hoa giấy màu tím, không còn có giọt nước mắt nào có thể rơi ra được nữa. Mọi thứ đã quá cạn khô.
Trinh để lại một lá thư viết vội và ra đi. Cô chỉ nói với anh về cảm giác của lần đầu được bên anh như một người vợ và sự thật bấy lâu nay cô giấu kín. Cô không cầu xin anh chấp nhận, càng không mong anh yêu cô vì tự trong thâm tâm cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng. Cô chỉ dám cảm ơn vì những gì mà anh đã mang tới cho cô trong cuộc tình này…
Trinh bước lên chuyến xe đang lăn về một miền đất mới. Ở đó, cô sẽ lại xây cho mình một niềm tin mới, một cuộc hành trình mới với những ước mơ và nỗi đau còn dang dở. Ở đó cô sẽ lại cô độc, sẽ lại khóc nhưng lần này cô tự hứa với lòng mình, phải có đủ dũng khí để sống và yêu thương.