Vinh tưởng như mình đã có được cả thế giới khi cưới được Thùy – cô con gái rượu của sếp anh. Anh từng là gã trai quê lên tỉnh kiếm chỗ đứng nơi thành phố chật chội này, từng là gã trai quê nghèo hèn đến độ chẳng có nổi 30.000 trong người để ăn một bát phở. Nhưng giờ mọi thứ thay đổi rồi, hoàn toàn thay đổi, cuộc sống của Vinh sẽ đổi đời từ đây. Vì ngày hôm nay, anh đã tính toán bao ngày, đánh đổi bao thứ, kể cả người con gái yêu anh hết lòng, là Trâm.
Nghĩ đến Trâm, lòng Vinh nhói lên một cái. Cô yêu anh hết lòng, thủy chung chờ đợi anh, hiến dâng cho anh tất cả chẳng màng đến điều gì. Để đến lúc cô phát hiện mình có thai cũng là khi anh nói lời chia tay. Vinh nhìn thấy nỗi đau dâng trào trong khóe mắt cạn khô của Trâm, anh cũng nhìn thấy đôi môi cô mím chặt để kiềm chế bản thân mình. Anh nhìn thấy nhưng anh vẫn phải quay đi cùng lời đề nghị Trâm bỏ cái thai đó. Anh biết anh là kẻ độc ác nhưng anh không còn cách nào khác.
Không thể có chiếc váy ngủ nào thứ 2 trên đời này như thế (ảnh minh họa) |
Sự im lặng cam chịu của Trâm những ngày sau đó khiến Vinh bất ngờ nhưng anh chẳng còn nhiều thời gian để nghĩ về người con gái ấy nữa, những gì Vinh cần làm là giữ chặt Thùy trong bàn tay mình.
Và giờ thì Vinh đã có Thùy. Anh tự cười đắc ý một mình và tự tưởng tượng ra viễn cảnh cuộc sống sung sướng sau này. Đợi đến khi vị thế ở công ty chắc chắn, đủ tiền mua nhà, anh sẽ đón bố mẹ mình lên sống cùng. Chỉ nghĩ đến đây Vinh đã không thể ngăn được nụ cười.
Thế rồi khoảnh khắc Thùy bước ra khỏi phòng tắm, nụ cười trên gương mặt Vinh đóng băng. Vợ anh đang mặc trên người chiếc váy ngủ của Trâm. Nó không phải chiếc váy ngủ thông thường, Trâm đã tự may nó để dành cho ngày kỷ niệm 2 năm yêu nhau, cũng là “lần đầu” của 2 người. Tuyệt đối không thể có chiếc váy thứ 2 giống như thế.
– Ai đó đã gửi hoa kèm món quà này cho vợ chồng mình. Anh thấy sao? – Thùy cười tươi, xoay vòng vòng trước mặt Vinh.
– Họ có để lại tên hay gì không em?
– Không anh ạ. Em cũng tự hỏi mãi không biết ai tặng món quà này. Chiếc váy nhìn lạ thật đấy, không phải mấy kiểu thông thường em hay thấy trong shop, khéo là hàng thiết kế riêng. Ai mà lại kỳ công đến vậy nhỉ?
– Ừ.. nhưng anh thấy có lẽ không hợp với em lắm… – Vinh nuốt nước bọt, cảm thấy sống lưng mình lạnh toát: Em mặc mấy cái của em có khi đẹp hơn.
– Sao lại thế? Em thấy nó rất đẹp mà. Đêm nay là đêm tân hôn nữa, anh không thấy sẽ đặc biệt hơn nếu em mặc chiếc váy này sao?
– Ừ.. nhưng anh.. nghĩ là…
– Nghĩ là nhìn vào chiếc váy cô người yêu cũ đáng thương của anh đã chăm chút từng đường kim mũi chỉ may nó để mặc vào đêm 2 người bên nhau thì anh sẽ không thể ngủ với tôi được phải vậy không? – Thùy bất ngờ đổi giọng, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Vinh suýt nữa ngã ra khỏi giường. Những lời Thùy nói..làm sao…làm sao cô ấy biết về chuyện này?
– Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi bé nhỏ và tầm thường đến vậy sao? Anh nghĩ chúng tôi cứ để mặc anh thích làm gì thì làm, thích lợi dụng ai thì lợi dụng vậy sao? Anh nhầm rồi anh Vinh. Chúng tôi đâu dễ dàng để bị người khác dắt mũi như vậy. Trân trọng báo cho anh biết, cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc từ đây. Anh có thể dọn dẹp đồ đạc và biến khỏi căn nhà này được rồi.
Vợ trẻ “máu quá”, chồng già lao lực “theo không nổi” (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Năm 27 tuổi tôi từng kết hôn một lần nhưng rồi ai đi đường nấy vì tính khí chẳng hợp nhau. |
– Em nói cái gì vậy? Không cần biết em đã nghe được gì từ ai. Anh vẫn là chồng em.
– Chồng? Lấy gì làm cơ sở? Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn. Anh nghĩ anh ràng buộc được tôi cái gì?
Đến lúc này Vinh mới hiểu ra, vì sao Thùy cương quyết muốn chờ đến sinh nhật để đi đăng ký kết hôn, vì sao đám cưới của mình cô cũng cương quyết muốn tổ chức thật đơn giản, hạn chế khách mời. Đây là vở kịch trả thù cô dày công dàn dựng cho anh còn anh thì cứ ở giữa tận hưởng hương vị chiến thắng mà không biết rằng đó chỉ là cái bẫy.
– Anh Vinh ạ. Nói rằng tôi chưa từng yêu anh thì không đúng nhưng ngay thời điểm tôi biết về cô ấy, về đứa bé đáng thương đã bị anh vứt bỏ không thương tiếc, tôi nhận ra với loại đàn ông như anh, một khi thấy phụ nữ hết giá trị sẽ chẳng còn để trong mắt. Cô ấy yêu anh sâu đậm như vậy, chịu nghèo chịu khổ ở bên anh như vậy anh còn chẳng tiếc thì người vốn anh coi là bàn đạp, là cần câu cơm như tôi chẳng may có sa cơ lỡ vận sẽ như thế nào. Tôi không ngu để lấy người như anh. Nhưng tôi muốn anh nhận lấy bài học thích đáng. Cuộc đời này không dễ sắp đặt và điều khiển như thế đâu.
Cánh cổng lớn lạnh lùng đóng sập lại trước mặt Vinh. Anh lại trắng tay, nhưng còn thảm hại hơn gã trai quê năm nào nữa…
*Mọi chia sẻ, tâm sự của quý độc giả xin gửi về hòm thư: chiase.phunutoday@gmail.com. Xin cảm ơn!
Âm mưu của vợ đằng sau lớp vỏ “giỏi chuyện giường chiếu” (Chia sẻ) - (Phunutoday) - Vợ chồng tôi kết hôn đầu năm 2009, tính đến nay là được hơn 6 năm |