Dùng tình yêu để cảm hóa người chồng cờ bạc vũ phu

06:28, Thứ ba 10/07/2012

( PHUNUTODAY ) - Thấy con mình thà thiếu bố chứ không thể lớn lên trong cảnh này, Hiên đã quyết định mang con ra đi.

Hiên sinh ra ở 1 xã nghèo của 1 huyện thuộc tỉnh trung du miền núi Phú Thọ. Vùng quê yên bình với những lũy tre làng, tiếng gà gáy trưa, tiếng ru ầu ơ của mẹ đã chứng kiến sự lớn lên của tuổi thơ cô. Ngày bé Hiên vẫn thường theo mẹ ra dồng chơi mỗi buổi sáng sớm.
[links()]
Đôi mắt bé Hiên ngày ấy to tròn, đen láy khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều trầm trồ, đến độ các bác hàng xóm vẫn thường trêu Hiên “Con bé này sau lớn lên thì chó nhà mày lại cắn mỏi miệng thôi”. Hiên chẳng hiểu gì, chỉ thấy mẹ tủm tỉm cười. Mẹ Hiên bảo “Tại con xinh xắn nên các bác trêu đó”.

Cô thôn nữ xinh đẹp và tình yêu trắc trở

Mười tám tuổi, Hiên càng đẹp. Đôi mắt vẫn to tròn đen láy, nước da con gái trắng ngần lại thêm mái tóc dài đen mượt lúc nào cũng thoảng mùi hương hoa bưởi. Học xong trung cấp mầm non, Hiên về nhà và xin dạy ở trường mầm non của xã.

 Hồi ấy Hiên là ước mơ của tất cả các chàng trai trong làng cũng như nhiều chàng trai ở nơi khác. Bởi không chỉ đẹp, Hiên lại là cô giáo mầm non luôn yêu quý và biết cách dạy dỗ trẻ con. Ai cũng mong có được cô làm vợ.

Tối nào nhà ông bà Khương, bố mẹ Hiên, cũng chật kín người tới chơi. Con gái có thì, bố mẹ Hiên cũng mong cô nhanh chóng có tấm chồng để làm chỗ dựa. Trong số bao nhiêu chàng trai tới tìm hiểu, ông bà Khương cũng đã nhắm cho con gái mình 1 chàng là con trai của chủ tịch xã.

Thế mà chẳng hiểu sao mất bao công sức vun vén, đùng một cái Hiên tuyên bố là cô yêu Tuấn, chàng trai cùng làng có nước da ngăm đen và rất vui tính.

Biết Hiên yêu Tuấn, bố mẹ cô nhất mực không đồng ý bởi Tuấn là 1 thằng lông bông, chỉ đi làm thuê làm mướn lại còn có tính cờ bạc mà cả làng này ai cũng biết. Hơn nữa 2 gia đình lại có thù oán mâu thuẫn từ lâu. Thật đúng là “oan gia ngõ hẹp”, nhưng ý Hiên vẫn chẳng thay đổi.

Những đêm làng quê thanh bình trăng sáng rọi khắp các nẻo đường làng, Hiên lại trốn bố mẹ để hẹn hò với Tuấn.

Dù bị 2 gia đình kịch liệt phản đối nhưng đôi trẻ vẫn lao vào nhau như 2 con thiêu thân. Họ đã thuộc về nhau như thế, thậm chí còn thề rằng nếu bố mẹ hai bên vẫn nhất quyết không đồng ý họ sẽ cùng nhau bỏ trốn đi nơi khác.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Hiên có bầu. Cái tin sét đánh làm ông bà Khương ngã ngửa, vì chuyện này mà ông Khương ốm lên ốm xuống cả tháng trời, không còn cách nào khác đành chấp nhận cho hai đứa đến với nhau.

 Nhưng bên gia đình Tuấn vẫn lắc đầu cương quyết. Cực chẳng đã, bố mẹ Hiên đành muối mặt đến nhà bố mẹ Tuấn xin xỏ.

Được thể  sẵn có thù oán từ trước, bố mẹ Tuấn nhục mạ, nhiếc móc bố mẹ Hiên không tiếc lời, nhưng rồi họ cũng đồng ý. Lần lữa mãi đám cưới cũng diễn ra, Hiên về nhà chồng vác theo cái bụng lùm lùm hơn 8 tháng.

Vì chẳng muốn nhìn mặt cô con dâu nên cưới xong bố mẹ Tuấn cho 2 vợ chồng ra ở riêng một góc vườn với căn nhà lá vách đất dựng tạm.

Không lâu sau đứa con gái đầu lòng ra đời. Cuộc sống tuy chật vật khó khăn bởi đồng lương giáo viên của Hiên không được bao nhiêu, Tuấn thì lúc có lúc không nhưng Hiên cũng thấy tạm hài lòng vì cuối cùng cô cũng được chung mái nhà với người mình yêu.

Trước đây Hiên biết Tuấn có tật cờ bạc, nhưng cô tin bằng tình yêu sẽ thay đổi được Tuấn, nhưng Hiên đã lầm.

Bất chấp mọi khó khăn để đến với nhau, tình yêu sâu sắc mãnh liệt là thế vậy mà cưới xong Tuấn trở thành con người khác hẳn. Vẫn cứ chứng nào tật đấy, bao nhiêu tiền mừng đám cưới Tuấn đem nướng hết vào những chiếu bạc thâu đêm.

Đến cả chiếc nhẫn mẹ Hiên cho làm của hồi môn hắn cũng lấy trộm đem đi nốt. Không biết có phải hồng nhan bạc phận hay không nhưng “đã là số phận thôi đành chấp nhận”, Hiên nghĩ.

Một mình Hiên tần tảo chăm sóc con. Ngoài giờ đi dạy Hiên còn làm ruộng, chăn thêm con gà con lợn để có đồng ra đồng vào. Chỉ 1 năm đi lấy chồng mà người ta đã chẳng còn nhận ra Hiên xinh đẹp của ngày xưa nữa.

Người vợ cảm hóa chồng vũ phu. Ảnh minh họa
Người vợ cảm hóa chồng vũ phu. Ảnh minh họa


 Lúc nào trông cô cũng tất ta tất tưởi trên chiếc xe đạp cũ, đằng trước đứa con, đắng sau là rau cho lợn. Vất vả là thế nhưng chẳng bao giờ được chồng chia sẻ công việc.

 Tuấn cứ làm thuê một thời gian rồi lại chơi dài, nướng hết thời gian và số tiền làm được vào cờ bạc. Thỉnh thoảng thắng bạc hắn lại ném toẹt mấy đồng tiền trước mặt vợ, vênh vênh tự đắc như thể “ta đây làm được tiền” bố thí cho Hiên vậy.

Đứa con thứ hai lại là con gái, Tuấn chán nản thất vọng ra mặt. Ngoài cờ bạc hắn lại sinh thêm tật nát rượu. Bình thường không sao nhưng cứ rượu vào là mẹ con Hiên lại mất ăn mất ngủ vì bị chửi mắng.

Hắn lao vào cờ bạc rượu chè nhiều hơn và bắt đầu biết đánh đập vợ cho hả giận mỗi khi bị bạn rượu cho ngồi chiếu dưới vì sinh toàn vịt giời hay khi bị thua bạc. Về tới nhà là hắn lườm nguýt rồi chửi bới, hắn chửi Hiên là “đồ không biết đẻ”, “đồ ăn hại…”.

 Thấy Hiên im lặng hắn càng tức, hắn lôi cả bố mẹ vợ ra để chửi và gào to lên để “cho cả bố mẹ mày nghe thấy”.

Thấy Hiên vẫn im lặng “A, mày khinh ông hả?”, hắn đánh Hiên. Mà nếu vợ có dám nói lại một hai câu, hắn lại quy vào cáo tội “Mày dám cãi láo”, cũng nhận lại là những cái tát nổ đom đóm mắt.

 Vậy nên những hôm hắn đi uống rượu về, biết đường mẹ con Hiên đều trốn trước. Hôm nào không kịp trốn thì y như rằng hôm ấy mấy mẹ con gặp họa.

Có lần vào đêm mùa đông, tưởng chồng đi chơi thâu đêm mấy mẹ con đang ôm nhau ngủ trong chăn ấm, ai dè thua bạc hết tiền nên nửa đêm hắn mò về. Thấy ngứa mắt, chửi bới chán rồi hắn tống cổ vợ con ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Đang đêm lạnh mọi người ai cũng yên giấc nên Hiên cũng chẳng dám phiền lụy ai, mấy mẹ con ra gốc rơm gần bụi chuối ngoài vườn ôm nhau ngủ giữa mưa phùn gió bấc lạnh căm căm.

Lần hắn đánh Hiên đến rách cả mắt, cả miệng nằm ngất xỉu sau nhà rồi mặc kệ lên giường ngủ. May mà hôm ấy đứa con gái đầu phát hiện kịp rồi nhờ người giúp đỡ nếu không thì có lẽ Hiên đã chết từ lâu rồi.

Nghĩ lại mà Hiên ứa nước mắt vì sự vô tâm của chồng. Đau đớn thế nhưng Hiên vẫn cố chịu đựng vì ngày xưa chính cô là người đã quyết tâm yêu và lấy Tuấn bằng được.

Chắt chiu dành dụm, tự tay Hiên đóng gạch rồi cất được ngôi nhà xây khang trang. Thế nhưng chẳng bao giờ Tuấn biết trân trọng công sức của vợ mình. Vẫn những trận chửi mắng đòn roi thậm tệ.

Thậm chí có lần Hiên còn bị hắn bổ cả chiếc cuốc vào đầu, máu chảy ròng ròng phải khâu mười mấy mũi và nằm trạm xá điều trị cả tuần. Thương con gái, bố mẹ Hiên vẫn thường bảo “mày bỏ quách nó đi về đây sống với bố mẹ”.

Nhưng Hiên hiểu rằng thân con gái đã đi lấy chồng, dù cô có bỏ Tuấn cô cũng sẽ không về nhà làm phiền tới bố mẹ.

Sức mạnh cảm hóa của tình yêu và sự hi sinh

Ở cái vùng quê này, chuyện vợ chồng li hôn là cái gì đó hiếm xảy ra. “Liệu chúng có chịu đựng được tiếng xấu là có bố mẹ bỏ nhau?”, Hiên nhìn 2 đứa trẻ xót xa. Cô không muốn chúng phải sống thiếu bố hoặc mẹ.

Bởi chỉ những lúc thua bạc nát rượu, Tuấn mới đối xử như thế với mấy mẹ con. Còn bình thường, Tuấn cũng hay pha trò với vợ và chiều các con lắm. Lại nghĩ tới công sức bao lâu mới có được ngôi nhà của mình, nếu bỏ đi sẽ thành công cốc. “Mình đi hắn lại có vợ mới dễ dàng, chỉ có con mình là thiệt thòi”, nghĩ thế nên Hiên vẫn cố sống.

Những lúc trái gió trở trời Tuấn mệt hay ốm, Hiên vẫn bên cạnh ân cần quan tâm chăm sóc cho chồng. Hiên vẫn hi vọng bằng tình yêu và sự hi sinh của mình, chồng sẽ nghĩ lại.

Để rồi khi khỏi ốm, hắn lại dùng sức khỏe mà chính tay Hiên chăm sóc quay lại đánh chửi cô. Đi uống rượu về đang cơn đói mà không thấy vợ để sai nấu bát mì, đang hậm hực thì thấy Hiên đi về cùng ôm rau lang cho lợn.

Chẳng nói chẳng rằng hắn xông đến giật chiếc liềm cắt rau trên tay Hiên bỗ thẳng vào đầu cô, máu chảy ròng ròng từ trên đầu xuống mặt.

Thấy hoàn cảnh Hiên như vậy, chính quyền và hội phụ nữ xã cũng đã nhiều lần tham gia can thiệp. Đủ các biện pháp khuyên răn mềm mỏng, phạt hành chính… nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì.

Cực chẳng đã họ cũng đành bảo Hiên là không chịu được thì bỏ đi. Thấy con mình thà thiếu bố chứ không thể lớn lên trong cảnh này, Hiên đã quyết định mang con ra đi.

Mấy mẹ con Hiên bỏ đi Tuấn cũng mặc kệ, vẫn thâu đêm cờ bạc rượu chè. Thấy cuộc đời càng rảnh nợ, hắn nghĩ “lấy đâu mà chẳng được vợ”. Rồi hắn quyết định lên tận vùng Lạng Sơn để đào vàng thuê, hắn muốn kiếm thật nhiều tiền rồi lấy vợ mới cho mẹ con Hiên phải sáng mắt.

Nhưng tiền vàng chẳng thấy đâu, chỉ thấy “vàng mắt” khi cơn sốt rét nơi rừng thiêng nước độc quật ngã hắn. Nằm co ro trong mảnh chăn mỏng ở lán trại, không thuốc thang, không người thân chăm sóc.

 Người hắn run bần bật từng cơn, lúc này hắn bắt đầu thấy thấm thía cảm giác của một kẻ “sướng không biết đường mà hưởng”.

 Hình ảnh gia đình, người vợ thân thương và hai đứa con hiện lên trong đầu hắn. Chưa bao giờ hắn lại thấy nhớ vợ con đến vậy.

Hắn nhớ những lần bị ốm, vợ hắn ân cần bên cạnh đút cho hắn từng thìa cháo rồi nhẹ nhàng đắp chiếc khăn lạnh lên trán khi hắn đang ngủ thiếp đi vì sốt. Sao những lúc ấy hắn lại không thấy được những điều đó cơ chứ?

 Hắn nghĩ lại những lần hành hạ vợ, những giọt máu, những giọt nước mắt của vợ. Ôi chao! Hắn thấy hận bản thân vô cùng.

Cứ nghĩ sẽ bỏ mạng ở nơi này, vậy là không thể nói lời xin lỗi vợ con được. Hắn đã khóc. Bóng dáng Hiên chợt xuất hiện trước mặt hắn. Hắn vẫn nghĩ mình đang mơ, chỉ khi Hiên ôm chặt hắn vào lòng hơi ấm của vợ mới làm hắn tin là thật.

Thì ra có người làm cùng đã báo tin về quê, nghe tin Hiên vội vàng bỏ hết công việc chạy lên với hắn bỏ qua tất cả giận dỗi bao lâu nay. Sau lần ấy người ta thấy hắn chu chỉnh hẳn.

Xin được công việc làm bảo vệ ở trường học, dù lương không bao nhiêu nhưng ổn định, hai vợ chồng cùng chăn nuôi làm lụng, Tuấn bỏ được tật rượu chè, cờ bạc nên kinh tế ngày càng khấm khá.

Nếu có ai chọc hắn toàn con gái, hắn lại cười xòa “được con gái mà giống tính mẹ nó thì tôi chẳng cần con trai làm gì”. Mọi người mừng thầm cho Hiên bởi cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, “qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai” là thế.
 

  • Mình Thùy
chia sẻ bài viết
Theo:  giaitri.thoibaovhnt.vn copy link
Tác giả:
Từ khóa:
Tin nên đọc